Người thì sung sướng một đời, được chồng yêu thương, chiều chuộng. Kẻ thì cay đắng trăm bề, khổ đến vạn kiếp không thôi.
Xã hội hiện đại đã tiến bộ hơn một chút là vì con người ta không quá khắt khe với cái gọi là bỏ chồng. Đàn bà khổ quá, có quyền được tự giải thoát mình và có thể dũng cảm đối diện với dư luận và thẳng thắn nói rằng: "Tôi đã bỏ chồng rồi đó, tôi đang làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình". Không tự hào nhưng cũng chẳng phải khổ để suy sụp, để bị người đời cười chê.
Có nhiều bà mẹ sau khi bỏ chồng đã một tay gồng gánh cuộc sống, vững vàng đi lên, bước tiếp trên con đường tương lai của mình, thậm chí còn tốt hơn trước. Nhưng đâu phải ai cũng may mắn như vậy. Vì so với tất cả, có một người chồng để dựa vào lúc vui buồn, không những dựa về kinh tế còn dựa về tinh thần, chẳng tốt hơn sao?
Nhưng khi người đó không còn là chỗ dựa cho mình nữa, hoặc họ không còn muốn để mình dựa vào, đàn bà buộc phải chọn cách chia tay. Con cái sẽ khổ nhưng đâu còn lựa chọn nào khác.
Ai cũng biết, chia tay là mệt mỏi, ai cũng biết, bỏ chồng là vất vả, nhưng đâu phải cũng có thể dùng cách này cách kia để giữ chồng. Và giữ làm gì khi tình yêu đã hết. Thế nên, họ chọn cách sống cô độc, họ chọn cách sống một mình, làm mẹ đơn thân.
Nhưng cũng vẫn phải bàn đến chuyện buông bỏ của đàn bà. Không phải cứ chán là buông, không phải cứ khổ là dừng lại. Nhiều người thấy ai đó lấy chồng khổ rồi lại chép miệng: "Khổ như thế sao không bỏ quách đi cho xong".
Không phải ai bỏ chồng cũng dễ. Có người chấp nhận khổ, chấp nhận vất vả một đời vì con vì cái. Rồi họ lại nghe "Sao lại phải cố gắng níu kéo làm gì khi tình yêu đã hết? Sao phải để cho nó hành hạ mình, ra ngoài mà sống, mà nỗ lực, mà vươn lên cho gã đó thấy mình bản lĩnh thế nào chứ?".
Đâu phải ai nói cũng làm được. Có người không dám bỏ chồng vì họ không thể lo được cho các con cuộc sống sung túc. Và họ cũng không đành lòng xa con, để con lại cho chồng nuôi. Mang con đi thì sợ con khổ, bỏ con lại thì mình còn khổ hơn…
Trăm sự vất vả của những người đàn bà không may lấy phải gã chồng không yêu thương mình hoặc có một cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng có phải ai cũng hiểu được đâu.
Buông bỏ là cách tốt nhất để bứt phá, để làm lại nếu thực sự không mang lại hạnh phúc cho nhau. Sống vì con cái cũng không phải là cách tốt nếu như chúng biết được, hạnh phúc thực sự kia mà ngày ngày chúng nhìn thấy từ bố mẹ mình chỉ là trò lừa dối, giả tạo.
Chỉ là, đôi khi phụ nữ không có quyền lựa chọn và họ đành phải chấp nhận số phận, chấp nhận tất cả cũng là vì… con, không phải vì bản thân họ.
Nên mới nói, mỗi người mỗi cảnh, mỗi cây mỗi hoa. Đừng vì mình như thế mà nghĩ người khác cũng như vậy. Đừng vì mình làm được mà nghĩ người khác cũng có thể làm được.
Hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau. Chẳng ai muốn sống khổ, sống vất vả. Ai cũng mưu cầu một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ là… họ… muốn buông mà không buông được.
Khánh Chi (tổng hợp)