Sau khi sinh con đầu lòng, chúng tôi kế hoạch định 5 năm sau mới sinh con thứ 2, nhưng đến khi hết kế hoạch thì cũng không thể sinh con. Từ đó đến giờ, chạy chữa bao nhiêu nơi cũng không có kết quả, chúng tôi đành chấp nhận rằng số trời cho chỉ có một con.
Bỗng một hôm, chồng tôi rụt rè đề nghị tôi cùng anh đi khám vô sinh hiếm muộn. Tôi hỏi lý do gì anh lại đưa ra yêu cầu ấy, chẳng phải hai vợ chồng đã chữa chạy khắp nơi rồi sao. Anh bảo chỉ là mong muốn có thêm con, hơn nữa biết đâu thời gian sẽ khiến anh ấy thay đổi, có thể sinh con….hoặc là do tôi bị vô sinh chứ không phải do anh. Tôi không đồng ý với quan điểm của anh vì tin chắc rằng chúng tôi không thể có con, đã gần 10 năm chạy chữa còn chẳng có hy vọng, huống hồ bây giờ tuổi cũng đã cao, khả năng đó là không tưởng.
Thuyết phục tôi mãi không được, anh tự mình định đi khám và xét nghiệm lại. Vì chuyện này mà vợ chồng tôi trục trặc, hay giận nhau vì bất đồng quan điểm. Không khí trong gia đình bấy lâu nay vốn yên ấm nhu hòa giờ trở nên căng thẳng. Tôi thì nghĩ anh ấy luẩn quẩn, còn anh ấy thì bảo rằng tôi không hiểu được tâm tư nguyện vọng của anh ấy.
Sau một trận cãi nhau kịch liệt, anh thú nhận với tôi rằng… anh có bồ và bồ của anh đã có thai. Nhưng anh không có cơ hội làm cha lần nữa vì cô gái đó nhất quyết không giữ lại cái thai vì nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cô ấy, mặc dù chồng tôi đã cố gắng thuyết phục. Cô ấy đi phá thai và chuyện tình cảm của hai người phát sinh mâu thuẫn, họ chia tay. Đó chính là lý do chồng tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể có con được nên cố gắng thuyết phục tôi cùng đi khám.
Sau khi nghe chồng thú nhận tôi đã choáng váng – Ảnh minh họa
Sau khi nghe chồng thú nhận tôi đã choáng váng. Tuy nhiên cũng như những người phụ nữ khác, tôi đã tha thứ cho chồng để giữ mái ấm gia đình. Tôi cũng chấp nhận việc cùng anh đi khám hiếm muộn để sinh thêm con vì đó không chỉ là nhu cầu của chồng mà cả của tôi nữa. Kết quả là tôi bị vô sinh thứ phát do những ngày dùng biện pháp ngừa thai không đúng cách. Tôi đã khóc rất nhiều và chấp nhận "trả tự do" cho anh để anh đi bước nữa, sinh thêm con nối dõi. Nhưng anh tuyệt đối không đồng ý việc đó và thề độc rằng từ nay sẽ chung thủy với tôi, chăm sóc mẹ con tôi. Gia đình tôi sẽ lại như xưa, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi rất yêu anh ấy và sẽ đau khổ vô cùng nếu mất anh ấy. Nhưng khi tiếp tục chung sống tôi không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Tôi luôn lo lắng bất an, biết đâu một ngày anh sẽ lại "ngựa quen đường cũ" như đã từng với cô gái kia, và biết đâu anh sẽ "gửi" con ở người đàn bà khác?
Ngọc Nguyễn