Ngay hôm cưới xong, chồng tôi đã đề nghị: "Anh sẽ là người nắm kinh tế trong nhà". Hồi đấy đang yêu đương mặn nồng nên tôi hồn nhiên đồng ý. Để rồi giờ đây, cuộc sống của tôi khổ sở trăm bề vì ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành".
Hơn 1 tháng nay tôi ôm con về nhà ngoại sống. Ai hỏi gì tôi cũng đều im lặng, chỉ bảo về nhà chơi cho đỡ nhớ bố mẹ. Nhưng thực ra là tôi đang trốn chạy, muốn thoát ra khỏi ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, hà tiện.
Tôi đang muốn cho chồng một cơ hội, để anh ta thay đổi, còn không, tôi buộc lòng phải ly hôn. Sự im lặng hiện tại của tôi là vì muốn giữ thể diện cho chồng mà thôi.
Sai lầm của tôi là ngay từ đầu đã đồng ý để cho chồng nắm kinh tế và đồng ý ở nhà dưỡng thai không đi làm. Tôi đã tự đẩy mình vào thế khó, phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Đã thế, cuộc đời lại ngang trái khi để tôi lấy phải ông chồng keo kiệt, bủn xỉn.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài không ai nghĩ chồng tôi lại là loại người như vậy. Trông chồng tôi cũng lịch lãm, đàn ông lắm. Ấy vậy mà ai biết được rằng anh ta lại ki bo từng xu từng hào như vậy.
Nói về độ tính toán, bất chấp việc tôi có bầu, vừa cưới nhau xong không được bao lâu, anh ta ngồi vẽ ra giấy một ngày cần chi bao nhiêu, tôi được ăn bao nhiêu tiền, đi chợ hết bao nhiêu… Sau đó anh ta đưa cho tôi đủ từng đó, không thừa không thiếu một xu.
Hôm nào có việc phát sinh là ở nhà tôi méo mặt vì không biết lấy đâu ra tiền. Tôi cáu thì anh ta bảo làm thế mới tiết kiệm được chứ lúc nào cũng thấy rủng rỉnh tiền trong túi thì lại tiêu hoang.
Tôi cố nhịn cho xong vì nghĩ vợ chồng vừa mới cưới. Về khoản đối nội, đối ngoại hai bên gia đình, anh ta cũng ki bo. Anh ta tính toán với cả bố mẹ đẻ của mình luôn chứ đừng nói bố mẹ vợ.
Mua cái gì biếu anh ta cũng chỉ cốt sao cho rẻ, cho ít tiền chứ chẳng màng chất lượng có dùng được không. Cầm món quà đi biếu mà tôi cứ ngượng cả mặt.
Với hàng xóm láng giềng, anh ta không giao du, không tiếp xúc với ai. Nếu có khoản gì cần phải đóng góp chung thì anh ta ngồi kiểm tra từng đồng một, thắc mắc rồi mặc cả tiền phải đóng… Ai cũng nhìn chồng tôi ngán ngẩm.
Nhưng điều tôi cảm thấy chán nhất là anh ta tính toán và keo kiệt với chính vợ con mình. Tôi đi đẻ, cái gì anh ta cũng không cho mua, bệnh viện cũng chọn nơi ít tiền nhất dù xa nhà…
Con đẻ ra, tôi cứ mua cái gì cho con là anh ta lại chẹp miệng khó chịu nói: "Bé tí đã biết gì mà phải mua"; "Nó nhanh lớn lắm, không phải sắm làm gì cho tốn tiền…".
Chỉ có hai vợ chồng sống với nhau nhưng tôi thiếu thốn đủ đường, còn khổ hơn ở với mẹ chồng như nhiều bạn ca thán. Ăn uống đạm bạc, muốn đổi món thì anh ta kêu là ăn hoang. Cứ thế, dù phải nuôi con nhỏ nhưng tôi chẳng được tẩm bổ là mấy…
Hơn 2 năm chung sống, tôi cảm thấy không thể chịu đựng thêm được người chồng như thế nữa nên quyết định phải làm cho ra lẽ. Tôi nói rõ ràng với anh ta và yêu cầu anh ta phải thay đổi. Vậy mà anh ta vẫn khăng khăng là vì cái gia đình này chứ vì ai…
Tôi chán, quyết định ôm con về nhà ngoại. Nếu chồng tôi không thay đổi, tôi sẽ ly hôn và tự mình nuôi con.
Khánh Chi (tổng hợp)