Sau đợt gặp mặt những cựu chiến binh ở chiến trường B3 xong, Minh mời tôi ghé nhà chơi. Nhà Minh là một ngôi nhà cấp bốn nằm trong một con hẻm nhỏ, vừa vào đến ngõ Minh đã gọi lớn: "Em ơi! Nhà mình có khách này!". Vợ Minh dong dỏng cao, khuôn mặt hiền lành, phúc hậu đon đả chào tôi, rồi chị xin phép đi chợ. Vợ Minh đi rồi tôi nói: "Cậu tốt số thật, lấy được vợ xinh đẹp, lại thùy mị nết na". Minh cười: "Vậy mà tý nữa mình đã để mất cô ấy". Tôi gặng hỏi: "Vậy là sao?".
Minh bắt đầu kể chuyện: "Ngày Miền Nam hoàn toàn giải phóng mình vui mừng được trở về quê. Vừa bước chân đến đầu làng mọi người ai cũng hân hoan phấn khởi, nhưng họ lại nhìn mình với cặp mắt thương cảm. Lúc đó mình muốn có cánh bay thật nhanh về với bố mẹ và người vợ thân yêu của mình vì mới cưới được một tuần thì phải đi B.
Vừa bước chân vào cổng, mẹ mình mừng rỡ ra đón, mà mình không thấy vợ đâu, mình hỏi: "Mẹ ơi! Sao không thấy vợ con đâu cả?". Cả nhà mọi người nhìn nhau, người nọ nhìn người kia tránh trả lời câu hỏi của mình. Mình hỏi lại: "Vợ con đi đâu, sao mọi người lại lặng thinh vậy". Lúc đó mẹ mình mới nói: "Vợ con đã có con với thằng khác, nên mẹ đuổi về nhà bố mẹ nó lâu rồi"…
Lòng vị tha và bao dung của anh đã cứu vớt tình yêu và gia đình nhỏ (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau mình mang sang cho bố mẹ vợ và mấy đứa em vợ, ít vải áo và vài chiếc áo mút gọi là chút quà từ miền Nam ra. Bố mẹ vợ thấy mình sang thì họ ngại lắm kể cả mấy đứa em cũng vậy. Vợ mình vội chạy ra quỳ xuống dưới chân mình khóc van: "Tất cả là tại em hết, mọi sự hư đốn cũng do em gây ra, bố mẹ và các em em không có lỗi gì trong chuyện này. Em van xin anh anh muốn làm gì em thì làm, em chịu được hết, anh đừng bắt lỗi và trách cứ bố mẹ em, lỗi này là do em không giữ được mình".
Nói rồi cô ấy ôm lấy hai chân mình khóc lóc thảm thiết, làm cho mình cũng không cầm lòng nỗi. Mình đỡ cô ấy dậy nói nhẹ nhàng: "Em không có lỗi gì cả, tất cả là lỗi do chiến tranh gây ra. Hôm nay anh được về đây gặp em và gia đình là hạnh phúc lắm rồi, bạn anh có đứa mãi mãi không bao giờ về nữa thì sao. Nay anh sang chào bố mẹ, anh vẫn có quà riêng cho cả hai mẹ con".
Nghe mình nói vậy cô ấy không tin vào tai mình nữa, cô ấy nói: "Anh tha thứ cho em dễ dàng thế ư? Em không còn xứng đáng với anh nữa. Bây giờ em là đồ bỏ đi, rồi".
Cậu ạ! Tối đó mình đã đi tìm hiểu và biết được chuyện của vợ mình, thì ra đứa con đó chính là con của một người lính pháo cao xạ khi vợ mình cùng đi trực chiến. Vì mềm lòng nên đã không cưỡng lại được, nghe đâu anh ấy là học sinh miền Nam tập kết ra miền Bắc đã có lệnh đi B thì bị máy bay B52 bỏ bom trúng trận địa cả trung đội đều đã hy sinh. Mình nói thật lòng với cô ấy là đời lính sống chết vô thường, ở chiến trường anh đã mất biết bao nhiêu đồng đội, chã nhẽ nay hòa bình rồi trở về quê anh lại mất luôn em, đời lính các anh không sợ hơn thiệt, huống gì thằng bé là con của một đồng đội mình, anh ấy giờ không còn nữa, vậy thì con em cũng chính là con anh.
Mình ôm cô ấy vào lòng và khóc: "Nếu bố mẹ anh không đồng ý anh sẽ đưa em vào miền Nam, vợ chồng mình sẽ sống hạnh phúc". Đấy! Cậu hỏi mình tại sao mình có mặt ở thành phố này là vậy đó. "Thế vợ chồng cậu có mấy người con?" tôi hỏi. Minh cười khoái chí: "Cậu hỏi mình có mấy đứa con ạ! Quên là mình chưa kể cho cậu nghe. Sau khi vào trong này vợ mình hai lần có thai nhưng khi sinh ra đều bị quái thai không sống được, bác sỹ bảo là mình bị nhiễm chất độc da cam nên không có con". Thằng con mình kể với cậu giờ nó đã tốt nghiệp đại học, hai vợ chồng nó sống cùng bọn mình.
Cậu thấy không? Ngày đó nếu mình không có lòng vị tha thì liệu mình có được một cuộc sống gia đình hạnh phúc như ngày hôm nay không?
Khánh Chi (tổng hợp)