Từ khi sinh ra đến lúc tròn 10 tuổi, bố mẹ đi làm ăn xa nên tôi sống với bà. Do sống giữa những người hay "ăn to nói lớn", tôi đã hình thành tính cách tự ti, co mình vào vỏ ốc và đến tận lúc trưởng thành cũng không thay đổi là mấy. Cho đến khi đến tuổi lập gia đình, tôi mới nhận ra rằng tính cách đó là trở ngại cực kì lớn đối với tôi, thế nhưng tôi không vội vì đã quen sống cô đơn từ nhỏ. Ngược lại, bố mẹ tôi lo lắng lắm. Đó là vì bố mẹ muốn nhanh chóng bù đắp cho tôi sự thiếu thốn tình cảm từ khi tôi còn nhỏ.
Tôi đi gặp mặt nàng vào một buổi chiều cuối xuân. Bố mẹ tôi dặn đi dặn lại tôi là phải chủ động hơn một chút mới được. Nàng chính là cô gái trong mơ của tôi, dáng người nhỏ nhắn, điềm tĩnh, hơi có phần nhút nhát. Chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ, khi tạm biệt nhau ra về thì thấy trời hơi lất phất có hạt mưa. Tôi có mang ô theo, nhưng lại tần ngần không biết nên đưa ô cho nàng hay đưa nàng về tận nhà. Do dự một lúc, tôi xòe ô ra che cho nàng, từng giọt mưa xuân rơi khe khẽ trên nền ô màu xanh nhạt trông thật nên thơ và tràn đầy sức sống. Lần đầu tiên, trái tim tôi gần như tan chảy khi nàng cất giọng cảm thán: "Ôi, thật may mà có anh, nếu không thì chúng ta đã ướt sũng cả rồi". Tôi như cánh buồm no gió, căng đầy năng lượng, dũng khí và niềm kiêu hãnh. Đây là cảm giác mà tôi chưa hề có được trong ba mươi năm qua. Ngay lúc đó, tôi biết nàng chính là cô gái liễu yếu đào tơ mà tôi sẽ dành cả cuộc đời mình để che chở và chăm sóc cho nàng.
Tôi lập tức quyết định sẽ phá lệ đưa nàng về tận nhà. Đi vài bước tôi mới nhận thấy rằng, mưa chỉ lất phất vài hạt rất nhẹ nhàng, chưa đủ làm ướt tóc, có nghĩa là thật sự không cần phải che ô trong thời tiết như thế này. Sau này, nàng trở thành vợ tôi. Nhắc lại kỷ niệm buổi đầu gặp mặt, nàng thường tỏ ra rất cảm động: "Anh đối xử với em thật là tốt. Trời mưa nhẹ hạt như vậy, anh còn đưa em về tận nhà. Anh thật tuyệt vời!". Tôi vừa mở miệng định trả lời: "Thật ra, đó là vì câu nói "may mà có anh" của em đã tiếp nguồn sinh khí và niềm tin cho anh đấy chứ", nhưng nhìn ánh mắt long lanh của vợ, tôi lại giữ kín bí mật đó trong lòng và ôm nàng thật chặt. Gương mặt nàng hồng lên vì e thẹn trông thật là đáng yêu.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi khi gặp nàng – Ảnh minh họa
Cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc
Tôi chỉ là một viên chức bình thường. Thu nhập ít ỏi, chưa bằng một nửa thu nhập của nàng. Nhưng thật may là hoàn cảnh sống thủa nhỏ không tái hiện trong gia đình tôi. Ai cũng bảo sau khi lấy vợ tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác, tích cực và dũng cảm hơn rất nhiều. Đúng vậy, làm sao tôi có thể là một kẻ tự ti được khi trong nhà luôn có một người sùng bái tôi ở mọi điểm kia chứ? Ví dụ nhỏ thôi nhé, vòi nước nhà tôi bị hỏng, tôi mua một cái mới để thay. Vợ tôi liền ngạc nhiên vô độ: "Ôi, may mà có anh. Nếu không thì nhà ta sẽ biến thành sông rồi chứ chẳng chơi." Hay là áp tô mát bị nhảy, tôi mua một chiếc cầu chì mới, nàng trầm trồ: "May mà có anh, nếu không thì em đã phải mò mẫm để nấu cơm rồi". Hoặc có một lần, cơ quan nàng cho nhân viên mỗi người vài thùng nước giải khát, chồng người khác thì lái xe đến đón vợ và đồ, nhưng chiếc xe đạp điện của tôi thì chỉ được chọn một trong hai: vợ hoặc đồ. Kết quả là tôi chở đồ về trước, nàng tự đi xe bus về nhà rất muộn. Lần đó thật sự tôi cảm thấy rất buồn, vì nàng đã phải chịu khổ. Nhưng câu đầu tiên của nàng nói khi về đến nhà là: "Ôi, may mà có anh, nếu không thì em đã không thể chở đống thùng này về đến nhà rồi." Câu nói này như ngọn gió giật cấp 12, chỉ trong nháy mắt đã thổi bay thổi biến sự tự ti mới bắt đầu nhen nhóm khỏi tâm hồn tôi, không còn chút tăm tích nào hết.
Cuộc sống của chúng tôi rất thảnh thơi
Nàng là trưởng bộ phận lễ tân của một khách sạn lớn, dưới quyền quản lý có khoảng 30 người. Một lần, tôi đến chỗ nàng có chút việc, tình cờ được chứng kiến phong thái làm việc của nàng. Rất kiên quyết và cứng rắn, khác hẳn với lúc nàng ở nhà với tôi. Khi dự tiệc tất niên với tư cách là người nhà nhân viên, tôi cảm thấy rất rõ ràng rằng lãnh đạo của nàng đánh giá cao nàng, bạn bè đồng nghiệp ngưỡng mộ nàng, nhân viên dưới quyền tôn kính nàng. Tối đó về đến nhà, tôi giả vờ mượn hơi rượu nói với nàng: "Hóa ra vợ của anh thật là giỏi giang." Nàng đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh như đang cười. Nàng bảo: "May mà có anh, nếu không thì em đã không làm được như vậy rồi." Nhưng lần này, tôi không nghĩ là nàng nói đúng. Chính nàng mới là người đưa tôi đến với sự tự tin. Dưới ánh trăng, lần đầu tiên nàng thì thầm cho tôi nghe về tâm sự của mình.
Trước kia nàng là một cô gái gày gò ốm yếu, tướng mạo trung bình, tính cách lại hơi nhút nhát, chẳng có chút tự tin nào trong cuộc sống. Sau khi quen tôi, từ sự ấm áp trong ánh mắt tôi, từ sự bao dung của tôi đối với nàng sau mỗi lần cãi cọ, từ cái cách tôi ôm nàng mỗi đêm, từ sự tận tụy của tôi đối với gia đình nhỏ này… nàng biết tôi yêu nàng biết nhường nào, và tình yêu của tôi đã cho nàng sức mạnh. Nàng bảo, tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, dù đẹp xấu hay giàu nghèo cũng không quan trọng, chỉ có người phụ nữ được yêu mới là hạnh phục nhất. Sự thay đổi ở nàng chẳng phải là may mà nhờ có tôi đấy sao?
Khánh Chi (tổng hợp)