Đừng để đến lúc bẽ bàng đau khổ mới trách cứ tại sao cuộc đời này cứ bạc!
Nếu được hỏi trên cương vị một đứa con gái thì tôi sợ điều gì nhất trong tình yêu? Sợ kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc hay sợ người mình yêu là một kẻ phụ bạc phũ phàng? Thì không, tôi không sợ những điều ấy, tôi chỉ sợ chúng tôi yêu nhau lâu mà quên mất cả cưới xin. Hoặc là cưới nhau về rồi lại quên mất cả việc yêu nhau.
Trong chuyện tình cảm, nếu hai người không tạo cơ hội, thì người thứ ba sẽ không bao giờ xuất hiện. Nếu chúng ta không hờn dỗi, không bỏ mặc đối phương, không chán nản trong một cuộc tình đã đi qua nhiều năm tháng, thì sự xuất hiện của người mới có nghĩa lý gì đâu? Cô ấy sẽ không có cơ hội ngã vào vòng tay người đàn ông của bạn, nếu anh ta không cho phép.
Và còn chuyện người mình yêu vì một người trẻ trung xinh đẹp hơn mình mà bội bạc, thì tôi lại cảm thấy mừng vì đã không phải nói lời đính ước đời đời kiếp kiếp với một kẻ có mới nới cũ, lăng nhăng phụ bạc. Đối với những người đàn ông không biết điểm dừng, không biết trân trọng người phụ nữ của mình, thì có bỏ đi cũng là không đáng tiếc.
Có thứ tình yêu đi qua năm dài tháng rộng, bòn rút hết thanh xuân tươi trẻ của một người con gái, gần như đã trở thành một tài khoản tiết kiệm vô hình được cô ấy đầu tư hết mực. Vậy mà bỗng một ngày, mối tình ấy được đặt một dấu chấm hết, giống như việc ngân hàng của tài khoản tiết kiệm kia đột nhiên thông báo phá sản, và cô gái ấy đã không còn đủ nhiệt huyết, không còn đủ niềm tin để có thể tin và yêu thêm một lần nữa.
Sợ không? Sợ chứ!
Bạn nghĩ đơn giản như việc đầu tư ra một khoản tiền để kinh doanh mà không thu lại lãi, bạn đã rầu héo úa mấy mùa xuân. Vậy thì cái chuyện yêu lâu mà chẳng đến đâu với con gái còn cay đắng gấp vạn lần như thế!
Có người cứ hẹn lần hẹn lữa, rằng đợi anh thêm một khoảng thời gian, rồi công việc của anh sẽ ổn định, kinh tế sẽ vững, anh sẽ mua nhà, anh sẽ cưới em. Vậy nghĩa là: chừng nào anh còn chưa ổn định, chừng nào lương của anh còn chưa tăng, chừng nào anh còn chưa mua được nhà, thì chừng ấy anh vẫn chưa chịu cưới em?
Hài hước chưa? Thanh xuân con gái với một mối tình sâu luôn là sự mặc cả bằng những lời hứa hẹn chờ đợi theo thời gian. Và chẳng một ai có thể biết chắc được, liệu rằng sau ngần ấy năm tháng yêu nhau, người ta có đền bù cho mình thỏa đáng bằng một đám cưới hồng với một tổ ấm đơn sơ?
Và cũng đâu chỉ là chuyện yêu mà quên cưới. Bởi sau đó, cưới về còn có một thực tế đáng sợ hơn, chẳng hạn như là: quên yêu!
Khi đã trói buộc với nhau bằng hai từ "danh phận", giấy tờ pháp lý cũng trở nên ràng buộc rồi, nên người ta thường nảy sinh tâm lý "mặc kệ". Mặc kệ em lèm bà lèm bèm về những chiếc tất bẩn vứt lăn lóc trên sô pha.
Mặc kệ em càm ràm về những chiếc bát bẩn đầy ụ trong bồn rửa. Mặc kệ em đang kỳ nguyệt san mệt mỏi mà vẫn phải lau nhà. Anh vẫn còn một đống công việc đây này! Anh vẫn còn những cuộc hẹn bia hơi cùng hội bạn đây này! Anh vẫn còn đối tác ở công ty sau giờ làm đây này!
Và buồn lắm thay, cứ tâm lý "mặc kệ" hết ngày này sang ngày khác dễ khiến người ta xa nhau. Dần rồi người ta cũng chẳng còn thiết tha hò hẹn như thời còn yêu nhau nữa. Thời kỳ hôn nhân, có vẻ như, người ta đã mặc định là thời hết yêu nhau rồi. Người ta quên vun đắp tình yêu, để cho tình yêu héo úa theo ngày tháng – dù rằng họ chỉ vừa mới bước chân vào ngưỡng hôn nhân mà thôi.
Tôi nhìn một cặp đôi mới cưới một tháng và một năm rõ là có nhiều điều khác nhau. Cặp đôi mới cưới sau một tháng vẫn hẹn hò ra ngoài ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh đèn vào cuối tuần, và sau đó thì đi xem phim, và ngày lễ vẫn có hoa quà đủ cả. Cặp đôi mới cưới sau một năm thì đã hết cả rồi, chỉ còn bỉm sữa, chỉ còn hóa đơn điện nước, chỉ còn những câu giục giã về bên nội bên ngoại lo cỗ bàn… Chao ôi là mệt!
Vậy thì tại sao chúng ta không thể giải quyết những bài toán khó trong hôn nhân từ trước khi kết hôn? Chẳng hạn như việc yêu quên cưới, hay là chuyện cưới rồi quên yêu? Nên nhớ, chúng ta yêu nhau là để được hạnh phúc cơ mà. Nếu ngay cả những gợn lăn tăn nho nhỏ mà còn không tự giải quyết được, thì cứ ôm ấm ức mãi đến bao giờ?
Thống nhất với nhau rằng, vì việc tìm ra nhau đã quá khó, nên nhất định phải trân trọng và nâng niu nhau hơn nhiều chút. Có cưới thì mới yêu. Và cưới rồi thì cũng đừng quên yêu tiếp nhé!
Khánh Chi (tổng hợp)