Mối tình đầu là… anh rể
Tôi quen Nam trong ngày trọng đại của chị họ. Anh ấy và chị họ quen nhau và nên duyên vợ chồng qua sự giới thiệu và tác hợp của bạn bè. Năm đó tôi mới 13 tuổi, tuy vậy trong tim tôi ngay lập tức đã có cảm tình với người đàn ông cao to, đẹp trai này. Chính vì lấy nhau xong, hai anh chị ở luôn nhà bác nên mấy năm đó, cứ được nghỉ hè là tôi lại đến nhà bác chơi, có lần còn ngủ lại đó. Điều này khiến tôi vô cùng thích thú.
Hai anh chị ấy lấy nhau được 2 năm thì sinh cháu, còn tôi đã là một cô học sinh cấp 3. Năm nay được nghỉ hè tôi lại đến nhà bác chơi. Hôm đó trời nóng vô cùng, chị họ bế cháu ra ngoài hóng mát, trong nhà chỉ có tôi và Nam. Chiếc quạt máy thổi ra toàn hơi nóng khiến người ta càng thấy khó chịu, tôi không tài nào tập trung học bài được. Chưa được bao lâu, Nam liền nhẹ nhàng ngồi bên cạnh tôi và cầm sách xem. Căn phòng yên ắng vô cùng, chỉ có âm thanh chuyển động đến chói tai của chiếc quạt máy lâu năm không được tra dầu mỡ. Tim tôi bỗng dưng đập rất mạnh. Ngẩng đầu lên tôi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi chăm chú, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi bỗng anh đặt tay lên tay tôi, bàn tay anh nóng hổi, anh thì thầm rất nhỏ vào tai tôi: "Nhi, anh thích em!". Tôi vô cùng hoảng loạn, cho dù trong lòng thích anh nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ anh lại dám tỏ tình với tôi như vậy. Không biết phải làm thế nào, tôi đã bỏ chạy ra ngoài.
Kể từ đó, mặc dù không gặp Nam nhưng tôi thường xuyên nghĩ đến anh. Ít lâu sau, tôi liên tiếp nhận được tin nhắn của anh hay nói chính xác hơn là những mẩu thư tình với lời lẽ ngọt ngào, trìu mến khiến tôi không thể né tránh hay "trả miếng". Mỗi khi tan học tôi lại nhìn thấy anh đứng ở gốc cây phía xa nhìn tôi và cười. Đấu tranh tư tưởng một hồi, tôi tạm quên đi thân phận "anh rể" của anh, chạy vội tới nằm gọn trong vòng tay của anh, anh hất nhẹ cằm tôi lên, hơi ấm của anh lan tỏa trên khuôn mặt tôi và chúng tôi đã trao nhau nụ hôn nồng nàn…
Sau lần đó, chúng tôi thường xuyên hẹn hò. Tôi không còn tâm trí nào mà học nữa, chỉ mong nhanh nhanh hết giờ để được gặp anh. Cuối cùng, tại cửa hàng của nhà anh, chúng tôi đã ăn vụng "trái cấm", tôi đã trao anh cái đầu tiên đó của đời mình. Hình ảnh của chị họ thấp thoáng hiện lên trong đầu tôi, cảm giác tội lỗi nhanh chóng bị xua tan trong nỗi đau và khoái lạc mà Nam mang đến cho tôi. Khoảnh khắc ở bên cạnh Nam, tôi muốn được làm vợ anh biết mấy!
Ảnh minh họa
Khoái lạc của việc ăn vụng "trái cấm" khiến tôi không thể kìm chế nổi mình. Chúng tôi đã ăn vụng hết lần này đến lần khác. Chuẩn bị thi hết cấp 3 thì tôi phát hiện mình có bầu. Biết chuyện Nam vui mừng vô cùng, anh tỏ ý muốn ly hôn với chị họ và lấy tôi. Mâu thuẫn tràn ngập trong tôi, tôi sợ sẽ làm tổn thương chị họ nhưng lại muốn được ở bên cạnh Nam mãi mãi. Phải làm sao đây? Tôi là con một, bố mẹ rất yêu thương tôi, mẹ nhất định sẽ tìm cách giải quyết cho tôi. Nhìn chiếc bụng mỗi ngày một lớn, tôi liền hạ quyết tâm. Ai ngờ, vừa nghe xong chuyện mẹ tôi nổi giận lôi đình, tát tôi một cái và mắng tôi là kẻ không ra gì. Tủi nhục và xấu hổ càng làm tôi khóc to hơn. Mẹ bảo: "Thảo nào thấy thằng Nam nó đùng đùng đòi ly hôn, hoá ra là vì con, con làm mẹ thật xấu hổ". Nhưng bố mẹ nào chả giống nhau, giận thì giận nhưng nhìn con đau khổ như vậy ai mà chẳng thương. Mẹ tôi nói: "Chỉ cần con bỏ đứa bé này thì mẹ sẽ không truy cứu mọi chuyện nữa". Nhưng Nam đã đến nhà tôi, anh quỳ gối van xin trước mặt bố mẹ tôi, anh nói anh yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ và mong tôi sẽ giữ lại đứa bé. Quá tức giận, bố tôi đã đánh anh rồi đuổi anh ra khỏi nhà, sau đó bố mẹ đưa tôi đến viện để phá thai. Nỗi đau về thể xác tôi có thể chịu đựng được, nhưng còn việc mất đi đứa con trong bụng thì chắc có lẽ suốt đời này tôi không thể nào quên. Trên đường về nhà mắt tôi sưng đỏ và tôi thấy Nam đứng ở một góc xa, nước mắt anh cũng đang tuôn rơi.
Kể từ hôm đó tôi dường như mất hết tự do, mẹ không rời tôi nửa bước và cấm tôi không được ra ngoài. Gặp Nam là chuyện khó hơn lên trời. Hơn 1 tháng trôi qua, một hôm một người chị họ khác đến nhà tôi chơi, không hiểu vô tình hay cố ý chị đứng ngay gần cửa phòng tôi và chuyện trò với mẹ tôi rằng quan hệ giữa chị họ và Nam đã bình thường trở lại, chị họ lại vừa mang bầu đứa nữa. Lúc đó tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi ngất đi lúc nào không hay và khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của mẹ với hai hàng nước mắt ướt nhoà của bà.
Vội vàng kết hôn
Một thời gian sau, bố mẹ tôi có giới thiệu cho tôi một người. Phong là nhân viên kỹ thuật của một công ty, ít nói, tính tình vui vẻ, rất được lòng bố mẹ tôi. Mấy tháng sau, bố mẹ anh đến nhà tôi chơi và ngỏ ý muốn được làm thông gia.
Từ ngày biết Nam đã trở về chung sống cùng chị họ, tôi trở nên hờ hững, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ. Tôi đồng ý mối nhân duyên với Phong. Bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm. Đính hôn chưa được bao lâu thì tôi trở thành cô giáo tiểu học dưới sự sắp xếp của bố mẹ. Thỉnh thoảng gặp Nam trên đường, tôi coi như không nhìn thấy. Với tôi giờ đây anh là một kẻ xa lạ. Nghỉ hè, tôi và Phong tổ chức đám cưới, đây cũng là lần thứ 3 tôi và Phong gặp nhau. Phong làm dưới Hải Phòng nên anh phải xin nghỉ phép để về lấy vợ. Hôm cưới tôi, chị họ không đến, Nam đại diện đến, anh không nói chuyện với mọi người, chỉ say sưa uống rượu, uống đến say mềm. Phong đôi chút nghi ngờ nhưng anh không nói. Đêm tân hôn, tôi để mặc Phong làm chủ, khi chúng tôi đã hoàn toàn hoà quyện vào nhau, nước mắt tôi không hiểu sao bỗng tuôn trào, cảm giác như có thứ gì trong tim đang dần vỡ nát, đó có lẽ là tình yêu thời ô mai của tôi.
Hết đợt nghỉ phép, Phong quay xuống Hải Phòng làm việc. Trước khi đi anh đến nhà bác họ tôi để chào, tôi không đi cùng. Một chuyện tày trời đã xảy ra. Chị họ tôi có lẽ muốn cố tình trả thù tôi nên đã đem chuyện của tôi và Nam ra kể. Trở về nhà, Phong và tôi đã cãi nhau một trận to. Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của bố mẹ và sự xấu hổ của bản thân, tất nhiên tôi đã một mực không thừa nhận. Đã lấy Phong rồi, thà cố gắng sống tốt còn hơn là để bố mẹ phải lo lắng. Nhưng Phong không dễ dàng tha thứ như vậy, anh đã ép tôi lên giường và chiếm đoạt tôi một cách thô bạo. Tôi vô cùng đau khổ. Chẳng lẽ yêu một người là sai sao?
Do áp lực quá lớn, hơn nữa sau đó tôi và Phong cũng có con nên tôi đã chuyển xuống Hải Phòng làm nhân viên kinh doanh để đoàn tụ cùng Phong. Kể từ đó tôi và Nam cũng cắt đứt mọi thông tin, chỉ biết anh đã vào Đà Nẵng làm ăn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, năm tháng trôi đi mà hình ảnh của anh trong tôi lại mỗi ngày một đậm nét. Mỗi lần tôi và Phong gặp nhau, chỉ cần tôi bắt đầu có chút hưng phấn là anh lại hỏi tôi: "Anh giỏi hay anh ta giỏi" khiến tôi cụt hứng và mặc cho anh "tự biên tự diễn". Nhìn cậu con trai đáng yêu mà tôi đã từ bỏ ý niệm ly hôn từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong suốt mấy năm qua.
Mẩu tin nhắn mang đến kết cục không thể lựa chọn
Cậu con trai mỗi ngày một khôn lớn, thoắt cái đã 12 tuổi, tôi cũng đã ở Hải Phòng được 10 năm. Khi tưởng rằng mọi chuyện xưa kia đã đi vào dĩ vãng thì Nam lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời tôi. 3 tháng trước, trong bữa cơm Phong bảo tôi: "Nam gọi điện cho anh, anh ấy nói có việc rẽ qua Hải Phòng, định đến thăm chúng ta nhưng thời gian gấp quá nên chỉ kịp gọi điện hỏi han vài câu, anh ta có để lại số điện thoại liên lạc". Mặc dù lúc đó có đôi chút xúc động nhưng tôi cố giả bộ như không có chuyện gì. Một buổi tối muộn, Phong vừa đi làm ca đêm thì chuông điện thoại reo, là Nam! Anh ấy nói phải căn đúng giờ Phong đi làm mới dám gọi điện. Tối hôm đó chúng tôi đã tháo gỡ được mọi hiểu lầm của 10 năm trước, nhưng rồi cũng để làm gì chứ? Nhìn cậu con trai đang ngủ say sưa bên cạnh, tôi cố tình gác máy điện thoại.
Mặc dù không còn liên lạc với Nam nữa nhưng tôi không thể nào quên được anh. Tôi đi làm như kẻ mất hồn, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trước đây của hai đứa. Những ký ức thực sự đã dày vò tôi, không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đã nhắn tin cho anh, nhưng nghĩ đến con, đến gia đình, từng tin nhắn đều chỉ nằm ở hộp thư đi rồi lại bị tôi xóa bỏ. Nhưng có một tin nhắn đã bị tôi vô tình gửi đi, Nam lập tức gọi điện lại và chúng tôi lại hẹn hò. Tôi biết mình đang đi sai đường, và cũng hiểu rằng sự tan vỡ đang đe dạo cuộc sống gia đình của chúng tôi, đôi lúc tôi muốn kết thúc nhưng lại không thể.
Khánh Chi (tổng hợp)