Hồi học đại học, tôi là thành phần tích cực nổi tiếng trong trường, ngoại hình cũng được xếp vào loại điển trai, tôi thường nhận được rất nhiều thư tỏ tình cũng như quà của các bạn gái.
Nhưng Hà – cô bạn hay tham gia các phong trào cùng tôi lại tỏ ra thờ ơ với tôi, cô ấy không thích nói chuyện với tôi thậm chí là không thèm nhìn tôi lấy một lần. Có lẽ chính vì thế mà tôi thấy cô ấy có vẻ gì đó đặc biệt. Tôi liền viết thư tỏ tình với cô ấy và chúng tôi đã yêu nhau. Một năm sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi lấy nhau.
Sau khi sống với nhau tôi mới phát hiện Hà là một người phụ nữ "đặc biệt". Bất kể thu nhập là bao nhiêu, mỗi khi đi ăn với nhau cô ấy đều của ai người nấy trả. Có lần trước mặt bạn bè và đồng nghiệp cô ấy cũng làm như vậy khiến tôi vô cùng mất mặt. Ở nhà cô ấy không chịu động chân động tay làm bất cứ việc gì, có hôm đi làm về muộn, người mệt rã rời, chỉ mong cô ấy nấu cho bát mỳ nóng mà cô ấy cũng không làm cho.
Tôi có tiền sử bị dạ dày, một lần đau đến phát khóc tôi đã trách cô ấy: "Tại sao em không ở nhà nấu cơm, như vậy vừa sạch sẽ lại vừa tiết kiệm, ăn uống đảm bảo", thì cô ấy bảo: "Sao anh có thể nói như vậy, anh có biết thời gian dành cho việc nấu nướng em có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Anh tưởng tự dưng mới làm mà em đã được thăng chức thế à? Là em đã mang lại giá trị cho công ty. Còn anh thì chỉ vì một bữa cơm mà trách móc em…?". Không đợi cô ấy nói hết tôi liền đóng sầm cửa ra khỏi nhà. Là một thằng đàn ông, cái tôi cần là một người vợ dịu dàng chứ không phải loại người luôn coi tiền là trên hết.
Trong lúc tức giận, tôi liền gọi điện cho Hoa, đồng nghiệp của tôi. Cô ấy trạc tuổi tôi, chồng cô ấy đang học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cô ấy nấu ăn rất ngon, hầu như cuối tuần nào cô ấy cũng rủ bạn bè đến nhà tụ tập. Vừa vào nhà tôi đã thấy cô ấy chuẩn bị sẵn cơm nước, còn có cả rượu nữa. Cô ấy hỏi chuyện tôi và khuyên tôi: "Có vợ chồng nào mà không cãi nhau. Anh thấy tôi đấy, ông xã không có nhà, có muốn cãi nhau cũng không có người mà cãi".
Hai chúng tôi cùng nhau trút bầu tâm sự và bình rượu cạn lúc nào không hay… Khi tỉnh dậy thì đã 4 giờ sáng. Tôi đã làm điều thật ngớ ngẩn và tự trách mình là thằng không ra gì. Hoa cũng khóc vì đã làm điều có lỗi với chồng. Cuối cùng, chúng tôi thỏa thuận là coi như chưa có chuyện gì xảy ra vì sự việc là do rượu gây nên chứ bản thân mỗi người đều không muốn. Tôi lê bước về nhà, cô ấy vẫn đang nằm ngủ trên ghế ở phòng khách. Cô ấy tỉnh dậy và tiến lại gần phía tôi ngửi ngửi sau đó tát tôi một cái rồi chạy vào giường nằm khóc. Chiều hôm đó cô ấy đưa cho tôi một tờ giấy và bắt tôi phải ký vào đó. Suốt 3 ngày trời tôi đã thú nhận với cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu tha thứ. Cuối cùng tôi đành phải ký vào tờ đơn ly hôn.
Cứ nửa tháng chúng tôi lại ngồi uống rượu cùng nhau – Ảnh minh họa
Hôm ly hôn cô ấy tỏ ra rất bình tĩnh chứ không khóc lóc như những người phụ nữ khác, chỉ có tôi là ruột gan tơi bời. Do thấy mình có lỗi với cô ấy nên lúc phân chia tài sản tôi đã chủ động để lại toàn bộ cho cô ấy. Trở về nhà trong tuyệt vọng, đang thu dọn quần áo thì cô ấy gọi tôi bảo: "Mặc dù chúng ta không còn là vợ chồng nữa nhưng chí ít vẫn có thể là bạn. Giờ trên người anh không một xu dính túi, không chỗ để ở, anh cứ tạm thời ở lại đây, khi nào kiếm đủ tiền, em sẽ trả tiền nhà cho anh, lúc đó anh có thể mua nhà khác và đi khỏi đây". Quyết định của cô ấy khiến tôi thật sự bất ngờ. Mới vừa nãy cô ấy còn ra sức đối đầu với tôi vậy mà… Một tháng sau đó chúng tôi sống mà không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy ngủ trong phòng ngủ còn tôi nằm ngoài phòng khách. Cảm giác ly hôn mà vẫn sống chung một nhà thế này thật thú vị.
Từ hôm xảy ra chuyện tôi và Hoa không còn gặp nhau nữa, rốt cuộc mọi chuyện cũng chỉ là vô tình. Một lần bạn bè tụ tập họ đã rủ chúng tôi đi. Vừa xuất hiện chúng tôi đã bị họ xúm vào trêu. Chúng tôi phải ra sức diễn kịch. Ăn xong chúng tôi còn nhảy với nhau trong tiếng hò reo, cổ vũ của mọi người. Về đến nhà đã hơn 2 giờ sáng, có chút men rượu nên cô ấy cũng ngà ngà say bước không nổi lên cầu thang nên tôi đã cõng cô ấy. Khi tỉnh dậy bước xuống giường vấp phải tôi, cô ấy đã thẳng chân đá tôi và đuổi tôi ra khỏi phòng…
Thời gian sau đó tôi không còn chìm ngập trong rượu và quán bar nữa mà về nhà ngay sau khi tan làm. Thế nhưng cô ấy không hề biểu lộ sự nhiệt tình trước những biểu hiện của tôi. Tôi đã thử nói với cô ấy rằng chúng ta vẫn còn yêu nhau, chúng ta nên tiếp tục cuộc hôn nhân này nhưng không ngờ cô ấy đã lạnh lùng trả lời: "Bát nước một khi đổ đi thì không bao giờ lấy lại được, giữa chúng ta không thể có chuyện tái hôn". Tối hôm đó tôi về nhà sớm hơn mọi khi, một mình ngồi buồn lấy rượu ra uống, uống gần hết thì cô ấy về, không ngờ cô ấy cũng ngồi xuống và uống nốt chỗ rượu còn lại…
Kể từ đó, giữa chúng tôi như có một giao kèo ngầm, cứ nửa tháng chúng tôi lại ngồi uống rượu cùng nhau và sau đó tôi chuyển vào ngủ ở phòng ngủ. Kiểu giao kèo ngầm này khiến tôi nghĩ rằng giữa chúng tôi vẫn còn tình cảm, cô ấy đòi ly hôn chẳng qua là muốn trừng phạt tôi mà thôi. Nếu đem so sánh thì cuộc sống hiện tại của chúng tôi không có gì khác so với những cặp vợ chồng bình thường. Hơn nữa tôi còn ngây thơ cho rằng, chẳng bao lâu nữa tôi và cô ấy sẽ "gương vỡ lại lành". Bởi thế, mỗi lần có người định giới thiệu đối tượng cho tôi tôi đều từ chối.
Tháng 1/2018, đơn vị cử tôi vào Sài Gòn học nhưng tôi không hề muốn rời xa cô ấy trong khoảng thời gian quan trọng này. Tối hôm đó tôi bảo cô ấy: "Cơ quan cử anh đi học 2 tháng sau đó về sẽ thăng chức, theo em anh có nên đi không?". Cô ấy không thèm ngẩng đầu mà buông luôn một câu: "Đương nhiên là nên rồi, cơ hội tốt thế cơ mà".
Ngày tôi cầm quyết định thăng chức về nhà thì thấy cô ấy đang ngồi xem tivi cùng một người đàn ông. Thấy tôi về, cô ấy không hề tỏ ra nao núng mà còn giới thiệu người đàn ông kia là bạn trai của mình như thể muốn ra uy với tôi. Sau đó cô ấy giới thiệu với anh ta tôi là một người họ hàng xa, thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng mới đến ở. Tôi muốn phát điên lên nhưng tôi biết mình không còn tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ấy nữa. Sau khi người đàn ông đó về, tôi đã hét lên: "Không còn tình cảm sao em còn muốn sống với tôi làm gì?". Không chút hổ thẹn, cô ấy bảo: "Chúng ta đều đã trưởng thành, đây chẳng qua chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi". Tôi ngồi đờ trên ghế một lúc lâu rồi sau đó vào phòng dọn đồ.
Bỏ cô ấy ra đi tôi bắt đầu tìm cho mình cuộc sống mới. Bởi được thăng chức tăng lương nên rất nhanh sau đó tôi đã mua được nhà. Thời gian này có một cô gái tên An đã bước vào cuộc sống của tôi. Khi muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với cô ấy tôi bỗng nghĩ đến người vợ cũ, tôi đã dò hỏi An: "Em đến với anh là vì em yêu anh hay vì chức phó tổng giám đốc của anh", thì cô ấy cười: "Nói thật với anh, thời buổi này làm gì có cô gái nào yêu người không có cả tiền cả địa vị chứ". Những gì cô ấy nói là sự thật nhưng nó khiến tôi cảm thấy thất vọng. Hà vì nhu cầu sinh lý mà muốn sống với tôi còn cô ấy thì lại vì tiền. Kể từ đó tôi mất hết cảm giác về phụ nữ.
Rồi một hôm bỗng nhiên Hà gọi điện cho tôi, chúng tôi đã gặp nhau. Qua những lời tâm sự, khóc lóc của cô ấy tôi mới biết gã đàn ông kia đã biến mất cùng với toàn bộ số tiền của cô ấy. Tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy đề nghị tôi quay về sống thậm chí sẽ suy nghĩ chuyện tái hôn. Nhưng thực sự trong tôi không còn ý nghĩ đó nữa.
Khánh Chi (tổng hợp)