Ấy vậy mà chẳng biết tự bao giờ, anh chị hầu như không có dịp trò chuyện tâm tình với nhau, ngoại trừ những câu trao đổi thật sự thiết yếu trong cuộc sống gia đình.
Kết hôn không lâu, anh chị bắt đầu cãi cọ nhau không dứt, từ những câu nói cự nự đến những trận ẩu đả dần xuất hiện với tần suất tăng dần. Chị vừa đấm vừa đánh túi bụi vào người anh, nhưng những cú đấm như vậy cũng chỉ như là mát xa đối với anh khiến anh bật cười mặc dù trong lòng đang rất bực bội. Thế nhưng nụ cười vừa nở đã tắt ngấm, khi chị dùng những móng tay dài mà thường ngày vẫn giữ gìn như vàng ngọc cào vào mặt anh. Cơn giận nổi lên, anh đẩy chị ngã sấp xuống đất. Chứng kiến cảnh đó, đứa bé chưa đầy ba tuổi khóc thét lên: "Bố mẹ đừng đánh nhau nữa, con ngoan rồi mà". Lời nói đau xót, ánh mắt sợ hãi của con trẻ như gáo nước lạnh tạt vào cơn nóng giận của hai người, và từ đó, dù có mâu thuẫn gì đi chăng nữa anh chị cũng không bao giờ cãi cọ trước mặt con, và chiến tranh lạnh chính là những gì diễn ra sau đó.
Ngôi nhà trước đây vốn đầy ắp tiếng cười bỗng chốc chỉ còn là chốn đi về ngủ nghỉ dành cho một mình anh – Ảnh minh họa
Chị đem con bỏ về nhà mẹ đẻ, còn anh lại bắt đầu cuộc sống như thủa còn độc thân. Ngày ngày, anh về nhà bố mẹ ăn cơm, quần áo thì cứ dồn vào một góc, đến khi mặc hết một lượt cho vào máy giặt. Ngôi nhà trước đây vốn đầy ắp tiếng cười bỗng chốc chỉ còn là chốn đi về ngủ nghỉ dành cho một mình anh. Anh quyết không đón vợ về, vì cho rằng như thế chỉ làm hư thêm chị mà thôi. Thông thường chưa đến 10 ngày sau chị sẽ tự động trở về, và nhân tố để bắt đầu những cuộc hội thoại đầy khó khăn giữa hai người chính là đứa trẻ. Bởi thế cho nên cả anh và chị đều cho rằng nếu không có đứa trẻ thì gia đình này đã tan nát từ lâu rồi.
Dần dần, anh chị cũng ít cãi nhau hơn, phần vì cả hai đều thấy quá mệt mỏi, phần hộ ngộ ra cãi nhau không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì. Không khí gia đình lặng lẽ, mặc dù chị không hề đưa con về nhà ngoại, anh cũng không về nhà bố mẹ ăn cơm. Anh cảm thấy buồn vô cùng, thậm chí có lúc anh còn thèm được cãi cọ như lúc trước, để có được cảm giác mình đang thực sự có một gia đình.
Cho đến một ngày, chị bị đuổi việc vì một vài lí do rất nhỏ. Khi chị báo tin ấy, anh đang ngồi xem bóng đá. "Tốt, tốt lắm", tuy nghe không rõ nhưng anh vẫn trả lời mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi. "Anh nói gì, tôi bị đuổi việc rồi, từ mai thất nghiệp rồi!", chị hét vào mặt anh, đôi mắt ầng ậc nước. Lúc đó, anh mới nhìn chị, ngỡ ngàng.
Anh có một công việc rất bình thường và nguồn thu nhập cũng tương ứng. Nếu với nguồn thu nhập ấy, phải "thắt lưng buộc bụng" lắm mới có thể đủ ăn cho một gia đình gồm ba người. Nhưng anh vẫn an ủi chị: "Không sao, em ở nhà trông con đi, lương của anh là đủ cho gia đình mình rồi."
Nghe anh nói thế, chị được an ủi phần nào. Nhưng chị không chịu an phận ngồi chơi ở nhà. Chị nhận việc đan mũ về nhà làm thêm, khi nào hoàn thành thì mang tới công ty. Công việc này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào. Chị phải ngồi liên tục mười mấy tiếng đồng hồ mỗi ngày, và một tháng cũng chỉ kiếm được khoảng trên dưới 2 triệu. Nửa năm sau, công ty không cần người nữa, chị lại thành người thất nghiệp.
Không lâu sau đó, chị không hề bàn bạc với anh trước mà tự ý sắm một cái bàn để bán đồ ăn vặt ở ngã tư gần nhà. Mỗi ngày, chị đưa con đi học, đến tối thì đón về. Dù biết công việc bán đồ ăn này rất nặng nhọc, nhưng anh chẳng bao giờ giúp chị, vì nghĩ rằng chị làm như vậy là làm mất thể diện của anh.
Công việc của anh ở đơn vị rất rỗi rãi. Những khi không có việc gì làm, anh thường ngồi nghĩ, hình như hôn nhân của mình đã chết hẳn rồi. Hai vợ chồng lâu lắm chẳng trao đổi gì với nhau, và anh bắt đầu có tư tưởng muốn "có mới nới cũ". Anh bắt đầu trêu đùa với các cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp trong đơn vị, sau khi tan làm thường xuyên đi "bù khú" với bạn bè, uống đến say mèm mới lê về nhà. Anh mong muốn tìm được một tình yêu mới, nhưng khi tỉnh lại, anh hiểu rằng các cô gái xinh đẹp đó rất thực dụng, sẽ không bao giờ quan tâm tới một kẻ chẳng có chức vụ quyền hạn gì và thu nhập lại thấp như anh.
Một buổi tối, có người bạn vừa ly hôn hẹn anh đi uống rượu. "Thoát nạn rồi, cuối cùng thì cũng thoát nạn rồi", đó chính là câu nói mà cậu bạn đó nói nhiều nhất trong buổi hẹn với anh. Thật sự anh ngưỡng mộ cậu ấy vô cùng, hai kẻ đồng cảm uống rượu đến 4 giờ sáng mới ra về. Anh còn tự đi được, còn cậu bạn thì đứng cũng không vững nữa. Trên đường dìu bạn về nhà, đột nhiên cậu bạn bật khóc lớn, miệng nói: "Chết tiệt thật, tớ đau lòng quá. Trước khi ly hôn, tớ chẳng thấy vợ tớ tốt ở chỗ nào cả, nhưng sao bây giờ lại nhớ cô ấy thế. Cô ấy là chân của tớ, là tay của tớ, thiếu cô ấy là tớ đau đớn, đau đến mức không thể chịu được. Không có chân, sau này tớ biết đi thế nào đây?". Người say thường hay nói thật, lời nói của cậu bạn khiến anh bừng tỉnh. Đúng vậy, sao anh lại không nhớ gì đến điểm tốt của vợ nhỉ? Sau khi ly dị, người đau khổ nhất vẫn sẽ chính là mình thôi.
Trên đường trở về nhà, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tại ngã tư đang tất bật dọn hàng. Một mình cô ấy đã tự nấu một nồi cháo thật to, đạp xe chở đến đây. Anh chợt thấy cổ họng đắng nghẹn, vợ mình ở nhà vốn là con út, được chiều chuộng đã quen rồi mà, sao bây giờ lại phải vất vả thế này? Anh vội vã bước tới trước mặt cô ấy. Vợ anh không ngẩng lên, hỏi anh: "Thưa anh, anh muốn ăn gì?". "Anh muốn em nghỉ ngơi, để anh làm cho". Chị giật mình nhìn anh, đầu tóc bám đầy muội than: "Sao vậy, anh lại uống rượu cả đêm đấy à?". Anh ngượng nghịu, nửa muốn gật, nửa muốn lắc. "Tối qua anh đã ăn gì chưa?", rồi không đợi anh trả lời, chị múc một bát cháo thật đầy đưa cho anh, "hãy mau ăn đi kẻo đói anh ạ".
Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn chị. Những giọt nước mắt hối hận đua nhau tuôn rơi trên khuôn mặt hốc hác bơ phờ…
Khánh Chi (tổng hợp)