Mỗi sáng chuẩn bị đi làm, nhìn vợ tô vẽ phấn son, váy áo cả tiếng đồng hồ trong khi hai con ngồi đợi đi học với bộ dạng nheo nhóc, lôi thôi, tôi chỉ muốn viết ngay tờ đơn ly hôn rồi đưa cho vợ.
Trong số đám bạn chơi thân với nhau, mấy tay bạn tôi ghen tị lắm. Lúc nào họ cũng bảo số tôi sướng nhất hội, lấy được vợ đẹp không khác gì hoa hậu. Ngày trước mới cưới, mấy ông bạn đã ngưỡng mộ rồi.
Bây giờ họ càng ước ao nhiều hơn bởi lẽ sau nhiều năm cưới, sau khi sinh con, các bà vợ béo ra, sồ sề… còn vợ tôi càng lúc càng trẻ đẹp. Cô ấy vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, ăn mặc, trang điểm vào ra đường anh nào cũng… "xin chết".
Mỗi lần được đám bạn khen, tôi lại chỉ cười nhạt. Tôi cười trong sự chán nản và xót xa. Không lẽ tôi lại ngồi kể tội vợ thì đàn bà quá, chứ nói thật, anh thích vợ bóng bẩy, ăn diện như hoa hậu thì thích, chứ tôi, tôi chỉ ước vợ mình bình thường như bao người phụ nữ khác. Nói đúng hơn, nhìn vợ họ tôi mới thực sự ước ao.
Nào có ai biết được rằng, đằng sau cái dáng vẻ đẹp xinh ấy là cả những bí bách và bức xúc của gia đình tôi. Cô ấy chỉ chăm chăm trưng diện, không ngó ngàng gì đến gia đình. Tôi tôn trọng việc phụ nữ muốn giữ gìn nhan sắc, không phải vì lấy chồng rồi mà cắm mặt vào việc nhà không có thời gian cho mình. Nhưng như vợ tôi… thì quá lắm.
Mọi việc lớn bé trong nhà cô ấy phó mặc hết cho… giúp việc. Động tới cái gì, hỏi ở đâu cô ấy cũng như người ngoài, không biết việc nào cả. Nhà cửa cô ấy để lộn xộn, bẩn thỉu, quanh năm không bao giờ quét dọn.
Lúc nào cô ấy cũng chỉ lo chăm chút cho bản thân. Làm việc gì cô ấy cũng sợ hỏng móng tay, người hôi hám..
Nhưng điều khiến tôi bức xúc, khó chịu nhất chính là việc cô ấy bỏ bê con cái. Ai đời, mẹ thì đẹp như hoa nhưng quay sang nhìn các con nheo nhóc, bẩn thỉu cứ như đứa… không cha, không mẹ.
Sáng nào cô ấy cũng ném cho các con mấy cái bánh mì mua sẵn, mặc quáng quàng cho bộ quần áo xộc xệch, bên dài, bên ngắn… rồi lao vào phòng trang điểm. Nhìn cảnh các con ngồi ăn bánh mì đợi mẹ, mặt mũi còn chưa ai rửa cho, tôi xót xa vô cùng.
Tôi chưa từng thấy người mẹ nào vô tâm, đoảng và không yêu con như vợ tôi. Cô ấy chỉ nghĩ cho bản thân mình. Xót con, tôi lại tự tay lo liệu. Nhưng tôi thương vì các con thiếu sự quan tâm, yêu thương từ mẹ.
Tôi đã nhiều lần định ly hôn, nhưng vì nghĩ đến hai con mà tôi cố nhẫn nhịn. Tôi chỉ nghĩ cảnh bây giờ bỏ nhau, các con tôi là người thiệt thòi nhất. Mặc dù mẹ không quan tâm nhưng ít ra khi sống cùng, các con còn có mẹ.
Nếu ly hôn, rồi sau này các con lại phải chịu cảnh mẹ ghẻ, con chồng. Cứ nghĩ thế tôi đã trào nước mắt. Nhưng tôi quá mệt mỏi khi bao lần góp ý mà vợ không chịu thay đổi. Tôi phải làm thế nào đây?
Khánh Chi (tổng hợp)