Vượt qua bao sóng gió tôi mới được gia đình đồng ý cho kết hôn với anh – một người tàn tật do tai nạn giao thông, những tưởng anh sẽ cảm động mà nâng niu trân trọng lấy tôi, nào ngờ…
Tôi là một cô gái khá xinh xắn, có công việc ổn định trong một cơ quan nhà nước, tính tình tôi cũng ôn hòa, dễ chịu, thế nên có khá nhiều người theo đuổi. Loại qua mấy vòng "sơ tuyển", tôi chọn được anh, một chàng kỹ sư trẻ tuổi nhưng khá chững chạc, phong độ.
Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm thì rục rịch chuẩn bị làm đám cưới. Thế nhưng anh bị tai nạn giao thông, chân dập nát, phải cắt bỏ tới ngang đùi.
Tôi suy sụp, anh cũng suy sụp. Gia đình tôi không đồng ý cho tôi tiếp tục kết hôn mặc cho thiên hạ chê cười nhà tôi là tham sang phụ khó (lúc ấy vẫn có rất nhiều người đến hỏi tôi và bố mẹ cũng nhắm được đám tốt hơn).
Tôi nhất định không chịu nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, vừa quyết tâm đấu tranh đến cùng để bảo vệ tình yêu vừa phải động viên anh vượt qua những mặc cảm, tự ti khi dùng chân giả.
Cuộc sống hôn nhân chỉ có "ba chân" rất vất vả. Anh ấy gặp nhiều khó khăn cần trợ giúp trong sinh hoạt. Tôi cũng không thể được chồng đèo xe máy đi chơi, ít khi được đi dạo với chồng vì chân anh ấy không đi bộ lâu được. Những lúc trở giời, anh ấy đau nhức, tôi thức cả đêm bóp chân cho chồng.
Nhưng chúng tôi vẫn vượt qua tất cả. Những tưởng hạnh phúc như vậy đã vẹn tròn khi chúng tôi có con gái, khi con gái 4 tuổi, tôi lại sinh con trai. Thật chẳng ngờ…
Chúng tôi có một nhóm 4 gia đình trẻ là bạn thân của chồng tôi thời đại học, chúng tôi chơi thân thiết như anh em và thường xuyên giúp đỡ nhau. Cứ cuối tuần là chúng tôi lại tụ tập ăn uống hoặc đi ra ngoại thành cắm trại, câu cá, nhưng thời gian gần đây, tôi bận bịu với việc sinh bé thứ hai nên chỉ có chồng và con gái lớn đi dã ngoại.
Mỗi lần như thế, tôi đều bảo Hiền – cô bạn thân nhất thời đại học của chồng trông giúp con gái lớn, vì sợ bố nó là đàn ông nhiều khi không được chu đáo. Lần nào về thấy hai bố con vui vẻ, mua nhiều quà cho mẹ và nghe con kể chuyện cô Hiền yêu con lắm là tôi cũng thấy vui.
Gần đây, gia đình Hiền cũng có trục trặc, tôi thấy cô bạn gầy hẳn đi vì suy nghĩ, Hiền không tâm sự nhiều, chỉ bảo vợ chồng có chút hiểu lầm đang giải quyết. Do ngập đầu với bỉm sữa nên tôi cũng không có thời gian để tìm hiểu, hỏi han bạn nhiều.
Buổi tối, tôi đem chuyện nhà Hiền kể cho chồng nghe, những tưởng anh sẽ ngạc nhiên vì sự rạn nứt của một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu (gia đình nhà Hiền luôn được bình chọn là gia đình kiểu mẫu trong nhóm chúng tôi) nhưng anh lại rất thờ ơ, dường như không mấy quan tâm đến chuyện đó.
Cho đến một ngày, (lúc ấy, tôi mới đi làm lại sau khi hết thời gian thai sản), khi vừa hết giờ làm ở cơ quan thì tôi nhận được điện thoại của chồng Hiền hẹn gặp. Có chút bất ngờ bởi bình thường chúng tôi vẫn ngồi cả đám bạn với nhau, nhưng riêng hai người thì chưa bao giờ.
Nam – chồng Hiền cứ ấp úng mãi không mở đầu được câu chuyện, tôi phải giục hai ba lần anh mới kể một cách khó khăn. Và tôi cũng rất khó khăn mới chấp nhận được cái sự thực Nam vừa kể.
Thì ra chồng tôi và Hiền ngoại tình với nhau khoảng gần 1 năm từ khi tôi có bầu. Lúc bụng mang dạ chửa tôi ít đi chơi, đó cũng là thời điểm để Hiền và chồng tôi gần nhau hơn. Hiền đã thầm thương trộm nhớ chồng tôi từ lâu, nhưng từ khi anh tai nạn và kết hôn thì Hiền đã thổi bay chút tình cảm đơn phương ấy.
Thế nhưng gần đây, khi chồng tôi chủ động tìm đến do nhu cầu sinh lý, chủ động trao gửi yêu thương thì Hiền đã không giữ được mình.
Nam biết chuyện từ một lần xem điện thoại vợ và Hiền đã quỳ gối xin được tha thứ với lý do bị dụ dỗ từ lời mật ngọt, từ những món quà đắt tiền mà chồng tôi mua tặng. Nam còn thương vợ nên đồng ý tha thứ, anh cũng theo dõi và thấy Hiền đã biết quay trở về với mái ấm gia đình.
Thế nhưng gần đây, chồng tôi lại tiếp tục tìm đến Hiền, lại ve vãn, lại mật ngọt khiến cô ấy lo lắng.
Bây giờ, Nam muốn tôi vào cuộc một cách nhẹ nhàng, tinh tế để hai gia đình đều được yên ấm mà không đổ vỡ. Tôi vừa cay đắng khi biết sự thực về chồng mình vừa không biết phải làm sao cho hợp lý.
Khánh Chi (tổng hợp)