Phụ nữ có tỷ lệ ly hôn cao nhất ở độ tuổi khoảng 40. Thực tế có nhiều lý do cho điều này, nhưng nhìn chung, nó liên quan chủ yếu đến những biến cố của phụ nữ trong giai đoạn nhạy cảm này. Hãy cùng xem 2 người phụ nữ dưới đây chia sẻ về điều này nhé.
Biến cố về vật chất
Khi còn trẻ, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất của đàn ông: đối xử tốt với mình. Giờ nghĩ lại, suy nghĩ này thật là ngây thơ. Ở tuổi 45, cuối cùng tôi cũng hiểu: trong mối quan hệ của mình, bạn có một người đàn ông tốt, nhưng đừng nghĩ đó là tất cả bởi khi anh ấy phản bội bạn, đối xử tệ bạc với bạn thì bạn sẽ chẳng còn gì cả, chỉ còn 2 bàn tay trắng.
Khi lấy chồng, anh ấy là một chàng trai nghèo không có gì, lúc đó tôi mới ra trường còn đầy mộng tưởng về tình yêu, thấy anh đối xử tốt với mình hết lòng nên tôi đã ngay lập tức cưới anh ấy không một chút đắn đo.
Thực ra thì tôi cũng không cần đòi hỏi quá nhiều từ chồng mình, tôi có thể chấp nhận và vượt qua khó khăn về kinh tế, nhưng thời gian vừa qua, anh ấy đã phản bội tôi, ngoại tình, không chu cấp và cuộc sống của tôi dần đi vào bế tắc.
Vì vậy, tôi đã tìm một người đàn ông giàu có bên ngoài để trả thù anh ta, người đàn ông đó sẵn sàng chi tiền cho tôi, tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống khi có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn, hóa ra cuộc sống khi có tiền lại tuyệt vời đến như vậy. Dù biết rằng hành động của mình là sai nhưng tôi đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi, giờ chỉ biết cố gắng theo đuổi những gì mình cảm thấy hạnh phúc mà thôi.
Sự cô đơn
Chồng tôi làm công việc kiểm tra chất lượng, công việc khá vất vả, trung bình ngày nào anh ấy cũng đến các thành phố khác nhau để kiểm tra chất lượng sản phẩm, và chỉ trở về khi tối muộn. Chúng tôi ít có thời gian tâm sự, ở bên nhau.
Phần lớn thời gian sau khi kết hôn anh ấy dành cho công việc, tôi chỉ ở nhà chăm sóc cha mẹ và con cái, ban đầu thì với bổn phận của một người làm vợ, tôi hi sinh tất cả để anh ấy toàn tâm toàn ý kiến tiềm chăm sóc cho gia đình, giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn.
Bây giờ, tôi và anh ấy đã kết hôn được 19 năm, tôi dần cảm thấy anh ấy và tôi giống như một người xa lạ, tôi chỉ như một người giúp việc, người thuê nhà và được trả công khi hoàn thành nghĩa vụ của mình. Anh ấy đã bỏ lỡ rất nhiều kỷ niệm trong quá trình trưởng thành của những đứa trẻ, thậm chí cả sinh nhật tôi, những ngày kỷ niệm của hai đứa. Tôi thường lủi thủi một mình trong suốt thời gian dài.
Mỗi lần tôi phàn nàn với anh ấy rằng tôi ở một mình quá mệt mỏi và cô đơn rồi, nhưng vẫn một câu nói đó: "Em không thấy anh đã quá mệt mỏi vì công việc rồi à? Anh làm vậy chỉ để em và mọi người có cuộc sống tốt hơn, em còn trách gì anh nữa?".
Thực lòng mà nói, tôi rất ghen tị khi thấy các bạn bè của mình cùng chồng đi du lịch, đi chơi, picnic, cùng nhau chia sẻ công việc gia đình.
Tình trạng trầm cảm và cô đơn kéo dài khiến tôi bị chệch hướng đi, tôi không biết rằng tôi đã "cảm nắng" một người đàn ông khác quen trên mạng, anh ấy luôn có những câu chuyện thú vị, thường xuyên an ủi và giúp đỡ mỗi khi tôi gặp khó khăn, thậm chí giúp tôi giải quyết vấn đề đó. Vấn đề là trong thâm tâm tôi, dù biết sai nhưng người đàn ông đó đang làm những điều tôi cần, điều mà chồng tôi không hề có. Sau khi chồng tôi phát hiện, anh ấy đề cập đến chuyện ly hôn nhưng tôi cũng không hề níu kéo, chấp nhận chuyện đó mà không hề hối hận.
Khánh Chi (tổng hợp)