Đã là cái tết thứ 4 của bà mẹ đơn thân như Diệp Bảo Ngọc. Dù một năm trầm lắng hơn nhưng nữ diễn viên xinh đẹp vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc với sự trưởng thành từng ngày của con trai mình.
"Nếu thành công hay có giàu, tự chủ kinh tế, mình vẫn cần một bờ vai. Không thể nào sống một mình suốt cả cuộc đời"
Chào Diệp Bảo Ngọc, bạn hơi trầm lắng đúng không?
Năm qua, tôi không đi phim, chỉ nhận một vài talkshow hoặc gameshow nhỏ tham gia. Tôi nhận được nhiều lời mời dóng phim, sitcom cũng có, điện ảnh cũng có, truyền hình cũng có nhưng tôi đang muốn tập trung cho việc kinh doanh nhiều hơn để ổn định và phát triển. Có thể là năm sau, tôi sẽ quay trở lại để đi phim.
Có vẻ bạn giống mẫu số chung, nhận thấy thị trường phim năm nay vẫn chưa phát triển so với những năm trước nên hạn chế đóng phim đúng không?
Năm nay phim có vẻ rục rịch trở lại hơn so với năm trước. Tuy nhiên, Tôi chưa tìm thấy được kịch bản mình ưng ý. Tôi cũng muốn dành thời gian để phân bổ công việc, tạo nguồn thu chính với công việc mình yêu thích. Đôi khi mình phải ngăn lại niềm yêu thích của mình để làm kinh tế, để bản thân không bị áp lực về kinh tế khi mình làm việc khác.
Nổi tiếng có thu nhập cao, tại sao Diệp Bảo Ngọc lại chọn công việc làm kinh doanh lên trên công việc làm diễn viên?
Nếu gọi nghề diễn viên có thu nhập, nó chỉ cao với người lao động. So với diễn viên, mức thu nhập nó không gọi là quá cao và lương của diễn viên từ khi tôi bước vào nghề cho đến thời điểm này không thay đổi mặc dù đã qua một khoảng thời gian khá là dài. Trừ những tên tuổi thật hot hoặc bảo chứng tên tuổi phòng vé mới có một sức bứt phá. Phim truyền hình hay sitcom chỉ nằm ở mức độ trung bình. Nghề diễn viên ở Việt Nam là như vậy. Nghề diễn viên ở Việt Nam không giúp kiếm quá nhiều tiền như những diễn viên nước ngoài. Đó là lý do tôi phải cân nhắc giữa việc làm nghệ thuật và kinh doanh. Công việc kinh doanh đã theo tôi từ xưa. Tôi phải cân bằng để vừa có kinh tế vừa theo đuổi được cái nghề mà mình đam mê.
Vậy nếu dừng việc đóng phim lại một năm, khán giả sẽ quên mình vì mỗi năm diễn viên nào cũng phải đóng ít nhất một vai diễn nào đó để tạo một chỗ đứng, một sự gợi nhớ đối với khán giả?
Nếu nói sợ cũng không hẳn, vì mình thật sự có thực lực. Có rất nhiều diễn viên họ sẽ chờ một kịch bản thật sự ưng ý còn hơn mình cứ cố đóng những kịch bản mà mình cảm thấy không hợp, cuối cùng cũng không ra một kết quả tốt. Một diễn viên không chạy phim về kinh tế, họ chọn phim sẽ có chọn lọc hơn và khi một bộ phim của họ ra mắt, chất lượng sẽ khác so với những người nhận phim đại trà.
Tôi thấy nghề diễn viên ở Việt Nam rất vất vả nhưng mọi người cứ nghĩ diễn viên là lương cao. Thông thường, diễn viên chỉ đóng phim để có tên tuổi và sau đó nhận những quảng cáo, những livestream, những điều đó cũng chẳng khác gì kinh doanh ở ngoài.
Thị trường phim 2019 rất sôi động bởi vì có rất nhiều dự án phim truyền hình Việt Nam trở lại với nhiều kịch bản hay. Bản thân bạn đã kinh doanh, thu nhập cũng ổn định hơn. Bạn có ý định là sẽ tiếp tục việc kinh doanh luôn và tạm ngưng hoạt động nghệ thuật không?
Tôi cũng đã nhìn thấy thị trường phim 2019 sẽ trở lại. Tôi cũng đã có kế hoạch cho năm này. Có thể, tôi sẽ sắp xếp được thời gian để quay trở lại nghệ thuật, ít nhất là một bộ phim để quay trở lại với khán giả. Tôi cũng vắng bóng quá, khán giả cũng hỏi là tại sao không thấy Diệp Bảo Ngọc đóng phim? Đôi khi mình cũng nên chờ cơ hội để nắm bắt, tận dụng một cách tốt nhất. Nếu kinh doanh để bỏ nghề, tôi nghĩ không hẳn. Từ lâu tôi đã cân bằng được việc vừa kinh doanh vừa làm nghề. Có thể tôi sẽ không giành toàn bộ thời gian cho nghề như lúc trước nhưng vẫn sẽ chia được 7:3 hay 6:4 thời gian để có thể quay trở lại phim trường. Bởi thật sự đó là một nghề yêu thích của tôi, không bỏ nó được, nó ăn sâu vào máu. Cũng nhờ có nghệ thuật, nhờ có phim ảnh, công việc kinh doanh của tôi thuận lợi, tôi không phủ nhận điều đó.
So với một năm nay, cuộc sống của tôi có phần êm đềm hơn và tôi dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Bạn cũng biết đi làm nghệ thuật sẽ có những thời gian mình không thể chủ động. Đôi khi tôi đi rất sớm và về rất khuya. Khi tôi về đến nhà, con tôi đã ngủ. Hơn một năm nay, khi tôi dừng hẳn nghệ thuật, thi thoảng chỉ tham gia những show có ý nghĩa và có nội dung. Mỗi buổi sáng, khi tôi đưa con đi học xong mới bắt đầu làm việc từ 8 giờ sáng cho đến tầm 4 giờ chiều. Sau đó tôi sẽ đi đón con. Có những ngày nhiều việc, tôi sẽ nhờ ông bà ngoại đón hoặc có những ngày phải họp sớm, tôi sẽ nhờ ông bà ngoại đưa đi. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình giống những người làm văn phòng nhưng bù lại tôi được nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Tôi cũng tập trung cho việc kinh doanh nhiều hơn.
Cuộc sống của một diễn viên tất bật trên phim trường và cuộc sống giống như nhân viên văn phòng, có điều gì khiến bạn cảm thấy khác biệt và hơi bất tiện không?
Có hơi nhàm chán một chút vì công việc diễn viên là phải di chuyển nhiều nơi, tôi được gặp gỡ rất nhiều người và giờ giấc sinh hoạt của tôi không có một khuôn khổ nào hết. Khi quay trở lại công việc kinh doanh, tôi phải làm giờ giấc như một người làm văn phòng hơi bị bó buộc. Bản thân của một người nghệ sĩ không bao giờ thích bị bó buộc vì tôi sẽ không có cảm hứng. Đó là lý do thường 5 ngày đi làm sẽ có 3 ngày tôi ngồi ở quán cà phê. Khi nhốt mình vào một cái phòng với bốn bức tường, tự nhiên tôi không tìm được những ý tưởng kinh doanh, khi ngồi ở quán cà phê có thể sẽ rất là ồn, có thể mọi người đi tới đi lui nhưng tự nhiên tôi lại nảy sinh ra rất nhiều ý tưởng, giống như đang là nghệ sĩ bay bổng tự nhiên bị nhốt vô một cái phòng làm 8 tiếng không được đi đâu hết, chắc chắn cảm giác mình bị cột lại, mình không chịu được.
Những năm gần đây thấy Diệp Bảo Ngọc ngày càng tươi trẻ so với lúc trước, có phải quyết định sống một cuộc sống làm mẹ đơn thân, không có chồng là quyết định đúng đắn không?
Ở mỗi thời điểm, mỗi quyết định đều có một lý do của nó. Đến thời điểm này, quyết định làm mẹ đơn thân hay thời điểm trước khi chuẩn bị lấy chồng của tôi đều có sự suy nghĩ rất kĩ. Có thể nói bây giờ công việc cũng ổn định, con cái cũng lớn, cũng ngoan, niềm vui bên trong con người của mình toát ra bên ngoài nên mọi người có thể nhìn thấy tôi trẻ hơn, tươi mới hơn so với ngày xưa. Ai rồi cũng phải lớn lên, cũng phải trưởng thành, cũng phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. Ngày xưa khi lấy chồng, tôi còn nhỏ, không biết được cách chăm sóc gia đình như thế nào, không biết được cách chăm sóc bản thân như thế nào nhưng khi trải qua mọi thứ, tôi mới bắt đầu đúc kết lại và biết bản thân nên thay đổi cái gì, nên làm cái gì ở thời điểm này. Có thể từ suy nghĩ đó sẽ toát ra cả con người của mình.
Tôi nghĩ quan điểm này cũng đúng. Tuy nhiên, nhiều người nói vậy để trấn an những điều không vui trong đời họ thôi. Nếu mình có thành công hay có giàu, tự chủ kinh tế, mình vẫn cần một bờ vai. Không thể nào sống một mình suốt cả cuộc đời. Bởi vì con lớn lên sẽ có một cuộc sống riêng, mình cũng cần phải có cuộc sống riêng của mình.
Quan điểm đó không sai nhưng nó chỉ đúng một thời điểm nào đó thôi. Đến một lúc nào đó mình vẫn phải cần có một người bên cạnh. Giống như tôi hồi trước, khi ly hôn, tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ không quen ai nữa, mình đã quá mệt mỏi và chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân của mình, không phải suy nghĩ nhiều. Khi mình cân bằng được tất cả mọi thứ, từ công việc đến cảm xúc, lúc đó mình lại cảm thấy là hình như mình có tất cả mọi thứ nhưng mình vẫn không vui bởi vì nó thiếu một cái gì đó. Lúc đó tôi mới thấy tất cả mọi quan điểm sẽ đúng ở một thời điểm nào đó. Nó sẽ thay đổi khi suy nghĩ của mình thay đổi.
Nếu vậy Diệp Bảo Ngọc của tuổi 26 đã nghĩ đến chuyện sẽ có một gia đình mới, sẽ có một người có thể lấp đầy những khoảng trống mà không ai biết được ở trong lòng?
Tôi không biết người khác như thế nào nhưng với tôi tất cả mọi thứ đều tuỳ duyên. Mình không cưỡng cầu nó, mình cũng không hy vọng về nó quá nhiều, khi duyên đến, mình đón nhận, duyên đi mình cũng nhẹ nhàng thôi. Nếu so với tuổi đẹp nhất của một người con gái, tôi cũng trải qua, sóng xô gió dập tôi cũng đã cảm nhận được hết nên tất cả mọi thứ đối với tôi rất bình lặng. Cũng có thể nói, tôi bị già hơn rất nhiều so với tuổi của mình, đôi khi như vậy lại hay, tôi không còn kiểu yêu cuồng sống vội như xưa nữa, làm bất cứ việc gì tôi cũng xen lý trí vào cảm xúc để không khiến bản thân bị xuống tâm trạng, vì ngoài chuyện tình cảm ra cũng còn rất nhiều thứ quan trọng xung quanh mình, nhất là gia đình và con nhỏ.
"Dù ở bên mẹ hay bên ba nhưng có bất kì điều gì, tôi và anh Đạt cũng sẽ trao đổi với nhau để mà tìm ra một hướng, cùng nhau giúp con tốt lên"
Nếu có một người yêu hoặc gia đình mới, bản thân bạn có trăn trở về Kid khi bé cũng có những đứa em của ba và vợ sau sinh ra. Sau này khi bạn lấy chồng bạn cũng phải có con với chồng sau, Kid sẽ cô đơn vì tình cảm của ba mẹ bị san sẻ cho các em?
Tôi cũng từng suy nghĩ đến nhưng khi mà tiếp xúc, trò chuyện với con hàng ngày, tôi luôn hướng đến một mô tuýp là cho dù như thế nào vẫn là em của con. Tất cả mọi người cũng thấy bé Kid đã có em và rất đông. Thật sự tôi cũng thấy vui vì điều đó. Nếu mình nhìn một khía cạnh tích cực, con mình sẽ cảm thấy bé có trách nhiệm của một người anh hơn và hằng ngày tôi vẫn dạy con là: Con đi về bên ba chơi, phải chơi với em như thế nào hay con thấy làm anh có điều gì hay, có điều gì không phải con phải dạy cho em. Suy nghĩ của con nít sẽ hình thành từ cách dạy của mình, từ cách mình hướng con đi. Nếu như mình ích kỷ, mình không thích những đứa con của chồng cũ, con mình cũng sẽ có thành kiến. Tôi luôn hướng cho con dù như thế nào đi nữa vẫn là em của con, là con của ba và con vẫn là anh hai trong nhà nên lúc nào con cũng phải có trách nhiệm, con đã làm anh rồi, con phải gương mẫu. Tôi luôn dạy con mình như vậy. Tôi nghĩ là sẽ không có việc bé cảm thấy cô đơn bởi vì tôi thật sự rất quý bé gái con anh Đạt và khi mình hướng con đến điều tích cực con mình cũng sẽ cảm nhận được điều tích cực và suy nghĩ của con cũng sẽ tích cực.
Cũng là một phần. Không có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình tốt. Đôi khi mình cũng phải đặt những cảm xúc của mình xuống và nhìn đến cái chung nhiều hơn. Tôi lấy điều đó làm kim chỉ nam của tôi để tôi hướng dẫn con đi và dạy bảo con trong cuộc sống. Trẻ con không hề có lỗi, chỉ là do người lớn hết duyên với nhau thôi, những gì đã qua rồi nên để cho nó qua, mình chỉ nên giữ những gì tốt đẹp và hướng con mình tới những điều tốt đẹp. Tôi nghĩ sao sẽ làm vậy. Bây giờ xã hội cũng mở, đâu còn như ngày xưa mà mình phải khắt khe, phải ích kỉ. Đôi khi mình sống nên cho đi và sẽ được nhận lại.
Bạn có phải là một người mẹ nghiêm khắc không vì tính của bạn cũng rất là cứng rắn?
Tôi nghiêm khắc nhưng ở một mức độ nào đó. Nếu tôi mềm mỏng, yêu chiều con quá, con sẽ mềm yếu. Còn nếu tôi quá nghiêm khắc, con sẽ bị gia trưởng và bảo thủ. Tôi phải lúc mềm lúc cứng. Lúc nào nên dạy con mềm và lúc nào nên dạy con cứng, tôi dung hoà được. Những lúc con hư tôi sẽ cứng rắn, nhưng cứng lúc đó rồi sẽ mềm lúc sau, cứng lúc đó để mình răn đe con không được tái phạm, sau đó mình sẽ mềm mỏng giải thích cho con rằng tại sao con phải làm như vậy. Trẻ con giống như con vẹt vậy, mình kêu thì nó làm, nhưng khi nó không hiểu tại sao nó không được làm điều đó thì lần sau nó sẽ tái phạm, một khi bé đã hiểu khi chuẩn bị phạm lại lỗi đó bé sẽ nhớ.
Bạn và chồng cũ có sự thoả thuận trong cách dạy con để đưa đến sự đồng thuận nhất định giúp bé Kid phát triển tốt nhất không?
Tôi và anh Đạt thỉnh thoảng cũng trao đổi về cách dạy con. Trong sinh hoạt hằng ngày, tôi cũng để ý đến tính cách của con vì con mỗi ngày mỗi lớn và tính tình cũng sẽ thay đổi. Dù ở bên mẹ hay bên ba nhưng có bất kì điều gì, tôi và anh Đạt cũng sẽ trao đổi với nhau để mà tìm ra một hướng, cùng nhau giúp con tốt lên. Có những khi con ở bên nhà anh Đạt về nhà, con kể cho tôi và có những khi con ở bên nhà tôi về cũng kể cho anh Đạt nghe. Đôi khi trước mặt mình, con không dám nói nhưng bé sẽ nói với ba hoặc nói với tôi. Những gì bé không thích về ba, tôi sẽ góp ý với anh hoặc những gì bé không thích về tôi, anh Đạt sẽ góp ý với tôi để mà cả hai tìm ra được điểm chung, giải đáp những điều thắc mắc trong đầu của con và giúp cho bé phát triển hơn.
Diệp Bảo Ngọc đã trải qua bao nhiêu cái tết làm mẹ đơn thân rồi?
Nếu tính đến Tết này là Tết thứ 4 rồi.
Cái Tết nào không vui khiến bạn nhớ nhất?
Khi xảy ra một biến cố trong cuộc sống, tất nhiên sẽ không vui. Biến cố lúc đó của tôi cũng gần cận Tết, cũng may mắn là tôi có gia đình bên cạnh. Lúc đó, tâm tôi thật sự đã nói rằng mình không ở với nhau được nữa rồi. Tôi cũng tự lập trình lại cái đầu của mình. Thôi chuyện gì qua rồi cứ để cho nó qua, mình không nên nghĩ ngợi quá nhiều, mình phải vượt qua nó. Có thể cái Tết năm đó có một chút lấn cấn nhưng sau đó tôi thấy nó cũng bình thường và những cái Tết năm sau lại trở lại vòng quay cuộc sống và có gia đình bên cạnh cũng không thấy hụt hẫng quá nhiều.
Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân thường sẽ sắm những gì cho Tết?
Hiện tại, tôi đang ở với gia đình, đang ở với bố mẹ nên đa số gần Tết sẽ sửa sang nhà cửa, lau chùi dọn dẹp. Gần đến 25 Tết sẽ đi chợ Tết với mẹ, bắt đầu mua đồ trang trí nhà cửa, mua sắm đồ Tết cho mấy em, cho Kid. Khoảng 2 năm gần đây, gia đình tôi lập kế hoạch đi du lịch vì thấy càng ngày càng ngắn, bây giờ chỉ vui được mấy ngày giáp Tết thôi. Tết đến lại buồn, không có ai hết, bạn bè cũng đi về quê, ở trên Sài Gòn lại rất vắng nên mình chỉ vui vẻ ở những ngày gần cuối năm, gần 30 Tết. Năm nay nhà tôi có ý định đi Thái vào ngày mùng 4 vì năm nay các bé cũng được nghỉ Tết nhiều cho nên là đi Thái 5 ngày.
Bé Kid có thích Tết không?
Ngày xưa, Kid không hiểu Tết là gì nhưng khoảng 1 năm trở lại đây, mẹ tôi mua cho Kid một con heo đất để Kid tập bỏ ống heo. Kid rất mong Tết. Con nói là đến Tết sẽ được lì xì. Mấy năm trước được tiền lì xì là con đưa mẹ hết nhưng năm nay con sẽ bỏ ống heo. Kid rất đàn ông, thường trẻ con có tiền sẽ rất là vui, rất thích và lúc nào nó cũng ôm tiền vào người nhưng Kid lại có những đặt điểm lạ hơn những đứa trẻ khác. Cái TV bị hư do cậu là người làm hư, tôi nói là: "Để mẹ lãnh lương rồi mẹ sửa TV cho con, hiện tại mẹ chưa lãnh lương nên chưa sửa cho con được". Kid bảo: "Mẹ không cần phải bỏ tiền đâu, con có con heo, để con đập con heo đó". Có nghĩa là khi con làm lỗi, con sẽ tự lấy tiền của mình ra, không cần nhờ đến mẹ. Có một lần khác, tôi chọc con: "Mẹ thích đôi giày này quá nhưng mẹ chưa được lãnh lương nên thôi để bao giờ lãnh lương mẹ mới mua". Kid ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi để con đập heo mua cho mẹ". Bây giờ cái gì cũng đòi đập heo, kiểu bây giờ mình có tiền rồi, mình sẽ xài tiền của mình, khi nào không có tiền mới xài tiền của mẹ. Kid có một suy nghĩ rất người lớn, không có kiểu dựa dẫm người khác, không xài tiền của người khác. Từ ngày có con heo đến giờ chắc đòi đập 80 lần rồi. Cái gì cũng đòi đập heo. Tôi mới bảo thôi đừng đập, uổng lắm, để dành đó để cuối năm mình đập ra rồi mình đi từ thiện, giúp đỡ những trẻ em nghèo, sang năm con làm được điều gì tốt mẹ lại mua cho con một con heo, mẹ sẽ lì xì cho con để con bỏ vô đó.
Bạn có dự tính gì cho tương lai của Kid chưa như là đi du học hay tham gia bộ môn nào đó?
Tôi cũng đã có dự tính khi bé lớn. Nhưng tuỳ con thôi, đi du học tốt cho tương lai nhưng không biết lúc đó bé có thích hay không. Tôi chỉ dự định là nếu học hết cấp 2 sẽ cho Kid đi Mỹ du học. Đến lúc đó nếu con thích con đi, còn con không thích có thể học ở đây cũng được, tôi không ép. Đối với tôi, con có thể làm những thứ con thích, tuỳ con quyết định, tự con quyết định cuộc sống của con, mẹ chỉ hướng con đi thôi.
Bạn thấy về tính cách thì điểm nào ở Kid giống bạn nhất?
Về tính cách có lẽ là biết nghĩ, biết quan tâm đến người khác. Kid là một cậu bé rất tình cảm. Ví dụ có những lần nhìn thái độ của bé mà mình phải sống chậm lại, kiểu như mình bị những guồng quay công việc, cuộc sống cuốn mình đi quá nhanh, đôi khi mình quên mất cảm xúc của những người xung quanh. Nhưng khi về nhà với con, bắt đầu sẽ có những khoảnh khắc, mình phải nghĩ là: "Ồ, hình như mình đã bỏ quên tính cách này của mình". Có lần, tôi than đau bụng với con, dù đang rất chăm chú xem TV nhưng nghe mẹ đau bụng quá là lật đật tắt TV đi lại lấy dầu cho mẹ thoa. Tôi bị bất ngờ. Từ những cái nhỏ nhặt đó, tôi mới thấy con mình là người rất quan tâm người khác. Đôi khi tôi hỏi: "Con có thương mẹ không?". Con ngại, không nói, nhưng con sẽ hành động. Kid giống tôi ở điểm đó, thương quý ai đó để trong lòng và mình sẽ dùng hành động để biểu lộ tình cảm của mình.
Bạn có hướng con đến những giá trị văn hoá Việt Nam như ngày Tết thì có những phong tục tập quán? Bạn dạy con theo hướng hiện đại nhưng vẫn dạy những giá trị truyền thống như những phong tập tập quán ngày Tết không?
Tết ở đây các bé được nghỉ học, thường phụ gia đình dọn dẹp nhà cửa. Ngày Tết sẽ thăm ông bà, cô dì chú bác, hình như chỉ có như vậy thôi. Tết miền Nam đơn giản hơn miền Bắc rất nhiều. Tôi cũng nói cho con biết Tết là vậy đó, tại sao lại có ngày Tết, Tết là như thế nào. Là những ngày cuối năm khi con lớn như mẹ, con sẽ ngồi ngẫm nghĩ lại một năm qua con đã làm được những gì, con chưa làm được những gì và mục tiêu trong năm sau của con là gì. Tôi cũng có nói nhưng tôi nghĩ có thể mình sẽ phải nói rất nhiều năm nữa chứ không phải chỉ một năm nay bởi vì cái đó còn khá là sâu xa với bé.
Khoảng mùng mấy Tết thì bạn cho bé về nhà nội chúc Tết?
Hiện tại, tôi vẫn chưa nói chuyện với ba của bé nhưng tôi nghĩ năm nay sẽ cho bé đón giao thừa bên ba. Mùng 1 và mùng 2 ở nhà nội, mùng 3 sẽ về lại nhà ngoại thăm ông bà các thứ đến mùng 4 đi du lịch.
Có những năm đón giao thừa bên ngoại, có năm đón bên nội nhưng bây giờ con cũng lớn, mình không quyết định theo ý mình nữa, mình sẽ hỏi ý kiến của con. Cũng như bây giờ bé muốn về ba hay về mẹ, tôi không phải là người sắp xếp, bé sẽ là người quyết định. Ví dụ hôm nay bé bảo bé muốn về ba là tôi cho bé về. Tôi tập cho con mình phải tự biết quyết định, không để người khác quyết định việc của mình. Mình phải là người ra quyết định và mình phải làm nó chứ không có để ai quyết định thay mình từ những việc nhỏ nhất.
Bé Kid là người hiểu chuyện, sau này khi có gia đình mới bạn có sẵn sàng chia sẻ với con không?
Tôi nghĩ là có vì với tư tưởng dạy con của tôi, tôi xem bé như một người bạn của mình. Có những việc vui buồn trong cuộc sống cũng đều chia sẻ, không phải đến lúc đó mình mới chia sẻ mà mình phải chia sẻ hàng ngày với con. Có những mẩu chuyện trong cuộc sống mình cũng kể con nghe để con nhìn ra được. Sau này nếu có gia đình mới hay như thế nào đó, bé cũng sẽ rất là đón nhận bởi vì Kid là một người rất tình cảm và rất là sâu sắc, hiểu chuyện. Sau này nếu có một người đến với tôi, thật sự thương tôi, họ sẽ nhìn nhận ra được điều đó. Điểm đó ở một đứa trẻ rất đáng quý.
Thường thì anh trai sẽ rất thương em gái. Kid có hay tâm sự về em gái hay bộc lộ tính tình của một người anh chưa?
Kid có về kể với tôi. Tôi hỏi bé về bên ba có vui không, bé có nói là: "Vui nhưng con mệt lắm, em Kem hư thì con dạy em mà em cứ la làng hoài à". Những ngôn từ rất là ngây ngô khiến tôi cảm thấy rất dễ thương. Tôi mới hỏi: "Em làm sai thì con có dạy em không?". Bé bảo: "Con có dạy em nhưng không có đánh em, còn em hay đánh con lắm, nhưng con làm anh, con không đánh em, con chỉ dạy em thôi. Em quậy làm con nhức đầu". Kiểu như Kid cũng là một người vui vẻ và cũng rất sâu sắc, không thích nói nhiều. Kiểu như anh nói em phải nghe, còn em lì quá, anh mệt mỏi không muốn nói nữa.
Trong năm mới 2019 có điều gì bạn chưa thực hiện được cho bản thân mình cũng như cho gia đình không?
So với mục tiêu đặt ra thì tôi thấy năm qua khá yên ắng, không có gì mới cả .Một năm trôi qua hơi bình lặng quá, hơi chán. So với mục tiêu kinh doanh, tôi vẫn chưa được như ý tôi mong muốn, đó là điều khiến tôi tiếc nuối nhất. Tôi hy vọng năm 2019 khi mình trở lại với nghệ thuật, biết đâu nghệ thuật sẽ giúp mình trong công việc kinh doanh, biết đâu sẽ có nhiều ý tưởng sáng tạo hơn và có thể nó sẽ là sức bật để mình quay trở lại một con người sôi nổi, hoạt bát. Còn một năm này thì mọi người ai cũng thấy Diệp Bảo Ngọc quá trầm lắng.
Cảm ơn Diệp Bảo Ngọc về buổi trò chuyện này!
Khánh Chi (tổng hợp)