Để trở nên sâu sắc, khôn ngoan, bản thân đàn ông phải bị cuộc đời vùi dập, phải thấm đượm bạc bẽo ở đời mới thấu ai là người quan trọng. Bằng không, họ cứ có tâm với thiên hạ nhưng đối xử vô tâm với vợ của mình.
Để trở nên sâu sắc, khôn ngoan, bản thân đàn ông phải bị cuộc đời vùi dập, phải thấm đượm bạc bẽo ở đời mới thấu ai là người quan trọng. Bằng không, họ cứ có tâm với thiên hạ nhưng đối xử vô tâm với vợ của mình.
Trên đời này, không phải chỉ có đàn ông tốt và đàn ông tồi tệ. Còn có đàn ông khôn ngoan và nông cạn nữa. Để đánh giá đàn ông khôn hay dại chỉ cần nhìn vào cách anh ta đối đãi với người bạn đời bên cạnh mình là rõ.
Đàn ông khôn ngoan tôn trọng vợ, nâng niu vợ bởi anh ta biết khó khăn hay sung sướng thì cũng chỉ có người đàn bà này đồng hành cùng mình. Còn đàn ông nông cạn, đối đãi tốt với cả thiên hạ, còn với vợ mình lại nhạt như nước ốc.
Chẳng khó để tìm một người đàn ông nông cạn, hời hợt xung quanh mình. Những người đàn ông đó luôn tự tin, luôn khoe mẽ, luôn tỏ ra ga lăng và lịch thiệp với cả thế giới trừ vợ của mình. Trước sự việc của người phụ nữ khác, họ tỏ ra sốt sắng tìm cách giúp đỡ, còn với vợ mình lại trơ như gỗ đá, thậm chí gắt gỏng: "Có tí việc mà cũng không xong".
Những người đàn ông đó luôn tự hào mình có rất nhiều bạn bè, chiến hữu bên ngoài. Đa phần họ đều thích nhậu nhẹt. Những cuộc vui của bạn bè chẳng bao giờ vắng mặt. Bạn bè nhờ gì dẫu khó đến mấy cũng cố gắng làm. Họ sợ mất lòng bạn, không đáng mặt nam nhi. Họ xếp những cuộc chơi, xếp bạn bè lên trên vợ con ở nhà.
Đàn ông nông cạn lại có tính khoe mẽ. Họ thường vỗ ngực tự hào về những gì mình mang lại cho vợ. Cơ ngơi, sự nghiệp một mình anh ta dựng nên chứ chẳng phải có một chút công sức hay giọt mồ hôi nào của vợ. Khi có thành công, niềm vui nào trong công việc họ cũng chỉ nghĩ đến bạn bè, chiến hữu bên ngoài trước chứ chẳng hề nghĩ đến vợ. Cứ như thể, tự bản thân anh ta quá tài giỏi. Một tay làm nên đại sự còn người đàn bà bên cạnh chỉ "vô công rỗi nghề".
Đàn ông để trở nên sâu sắc, khôn ngoan, bản thân anh ta phải bị cuộc đời vùi dập, phải thấm đượm bạc bẽo ở đời mới thấu ai là người quan trọng. Bằng không, họ cứ có tâm với thiên hạ và đối xử vô tâm với vợ của mình. Khi tiền bạc rủng rỉnh, khi khỏe mạnh sung sức thì bạn bè vây quanh. Khi ốm đau, bệnh tật, lúc bất trắc thì lại quay về làm khổ vợ khổ con.
Đàn ông khôn ngoan là người hiểu rằng vốn dĩ những thứ tình cảm phù phiếm, người dưng nước lã không thể bằng tình nghĩa vợ chồng. Đau khổ hay sung sướng, sang giàu hay nghèo khó, vẫn chỉ có một người đàn bà bên cạnh chịu hết mọi gian nan. Lúc ốm đau, bệnh tật vẫn chỉ có vợ ở bên lo từng miếng cháo, từng viên thuốc.
Đàn ông lúc vui thì chỉ nhớ đến thiên hạ, đem tiền bạc, thời gian cung phụng những mối quan hệ ngoài đường. Đến lúc khốn cùng thì quay về làm khổ vợ con. Thử hỏi trên đời này còn cái dại nào hơn?
Khánh Chi (tổng hợp)