Em đã biết chấp nhận, đã biết quay trở về với một gương mặt bình thường nhất, không mơ mộng nữa, chỉ cần nắm tay một người chung đường là đủ, không mỏi mệt nữa, chỉ muốn bình yên, thật bình yên, vậy là đủ rồi... Ai trong đời cũng có một người đã từng khiến chúng ta khóc đến thương tâm nhất, nhớ đến sâu sắc nhất... chắc chắn là anh rồi...em chỉ muốn cả cuộc đời còn lại sẽ không gặp thêm một người nào như thế nữa...
Trong những đêm lặng lẽ chỉ một mình, em cho phép mình nhớ anh, có thể khóc thật nhiều nếu muốn, có thể nghĩ về những đau thương tuyệt vọng, có thể ôm ấp chút hy vọng mà đợi chờ… nhưng ngày mai khi trời sáng, nhất định em phải sống cuộc đời của mình, tự tin với nụ cười rạng rỡ nhất, chuyên tâm cho công việc, an yên bên gia đình, có thể họp mặt tán chuyện vui vẻ với bạn bè và trưng ra một bộ mặt không có gì…
Ngày người rời đi, em vẫn bước trên đôi chân của mình, vẫn cười như mọi khi… chỉ là trong lòng đầy lưu luyến, đầy hoài niệm, tối đến lại đầy khóc thương, muốn điên khùng với người thêm lần nữa, dù là chút tự tôn cuối cùng cũng vứt bỏ, thứ mình không có được nhất định là thứ rất khao khát, nỗi đau chôn sâu trong lòng là nỗi đau khó chịu nhất… Bây giờ những đau thương đó vẫn còn, vẫn rất rõ ràng như mới hôm qua thôi, chưa hề mờ nhạt chút nào hết, vẫn in sâu nơi đáy mắt, đau đáu những niềm thương, nhưng luôn dấu kín như chưa hề tồn tại, có chăng chỉ là bộc lộ ra trong lúc yếu lòng nhất, vụn vỡ nhất, hoặc lúc không còn tỉnh táo nữa, không thể điều khiển được chính mình…
Cuối cùng em cũng đã hiểu rằng, yêu một người không phải cứ thừa sống thiếu chết, cũng không phải dành hết tâm can cho người ấy thì sẽ được đáp trả. Thời gian đó, bình yên đó em đã đánh mất, mà còn là đánh mất một cách rất tích cực từ nơi em… anh vẫn là anh thôi, điềm đạm và tử tế, chẳng đánh mất thứ gì cả, có chăng là một chút vấn vương từ những ngọt ngào của người ở lại… Em cũng đã hiểu thương một người không nhất thiết phải chung đường, chỉ cần biết người vẫn ở đó vẫn rất ổn vậy là đủ rồi…
Em vẫn thế thôi, vẫn thương rất nhiều, yêu rất nhiều, có điều em đã biết chấp nhận thứ không thuộc về mình, chấp nhận từ bỏ, dù trái tim không thôi đau đớn, không thôi gào thét khi nghĩ về anh… Giữa chúng ta chỉ còn là mối quan hệ chỉ cần xóa số điện thoại của nhau là hoàn toàn biến mất, nhưng em không thể làm thế, anh vẫn ở đó, vẫn pass cũ, vẫn lưu vài dòng tin nhắn đau thương, vẫn vài hình ảnh ngày người còn ở lại… tất cả vẫn ở đó, cả nỗi nhớ da diết từ em, chẳng thể quên, như một phần kí ức… chỉ là giữa chúng ta im lặng là không còn gì nữa…
Có những lúc em nghĩ mình nên xóa hết tất cả, thôi nghe những bản nhạc anh đã từng gửi cho, thôi viết những trang blog đầy bi lụy, đầy những hình ảnh và niềm nhớ về anh… có như vậy chắc sẽ quên anh nhanh thôi… vậy mà cuối cùng vẫn không nỡ, thật sự rất sợ một ngày người hoàn toàn biến mất giữa thế gian này… chợt nghĩ tất cả đều nằm ở lòng người, liệu chúng ta có thể thôi nhớ khi không nhìn thấy những thứ liên quan sao… quan trọng là tất cả đã khắc sâu trong tâm khảm, mà thứ đã khắc rồi, xóa thế nào nhỉ, chỉ có thể đập vỡ tan tành… mà vỡ nát hết rồi thì chính mình đang ở đâu…
Giữa chúng ta chẳng có những cãi vã, chẳng có những xung đột… tất cả êm đềm đến rồi đi, ngắn ngủi nhưng đủ làm cho lòng người da diết, ngày em đến người chẳng thể đón nhận, ngày người đi em chẳng thể níu tay… có những ngăn cách quá đỗi nặng nề, chúng ta lại thiếu một chút can đảm, một chút chân thành, tình cảm dành cho nhau chẳng đủ bao dung… kết quả chẳng biết làm sao đành quay về vị trí cũ… Chính vì vậy chúng ta chẳng thể ghét nhau, anh không thể trách vì sao em thương anh đến vậy, em không thể hận vì sao anh không đón nhận em… chúng ta hiểu rất rõ vì sao… chỉ trách trái tim mình yếu đuối không đúng lúc, lạc nhịp không đúng người… đúng vậy, giá như hôm ấy em đừng nghe anh nói cười…
Vậy phải mệt mỏi bao nhiêu nữa, phải hao gầy bao nhiêu nữa để khi nghĩ về anh, mỉm cười như một kỉ niệm đẹp…
Bảo An (Theo Guu.vn)