Chị em hãy cùng lắng nghe những lời tâm sự từ đáy lòng của người đàn bà ngoại tình để hiểu được sự dày vò và mất mát mà người ấy phải chịu.
Tôi cưới chồng được 5 năm. Tôi cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, khi lấy chồng cũng mong đời mình yên ấm. Tôi từng ao ước một cuộc sống giản dị, những bữa cơm đầm ấm, vui vẻ. Hạnh phúc chỉ năm đầu tiên, mọi sự thay đổi khi tôi phát hiện anh vẫn nhớ nhung người yêu cũ. Tôi thấy anh giữ hình cô ấy trong hộc tủ lúc nào cũng khóa kín. Trong những cơn say, thỉnh thoảng anh gọi tên một người phụ nữ.
Tôi không trách anh mà càng vun vén nhà cửa, tạo không khí vui vẻ đầm ấm để anh quên đi hình bóng cũ. Nhưng đau đớn thay, tôi phát hiện anh gặp và ngủ với cô ta. Tôi đau khổ đến ngã quỵ.
Người này cho tôi cảm giác được yêu, được quan tâm chiều chuộng. Cho tôi cảm giác mình được làm một người đàn bà yếu đuối mà khi sống bên cạnh chồng tôi không thể có. Một vài tin nhắn hỏi han, một vài câu chúc trước khi đi ngủ đã khiến tôi động lòng. Dịp sinh nhật, lễ tết, khi chồng đi với nhân tình thì anh lại đến bên tôi. Tôi không biết mình có yêu người đàn ông này không nhưng khi đến với anh, tôi thấy mình được bù đắp lại những nỗi cô đơn khi sống cạnh chồng.
Đàn bà chọn con đường ngoại tình là dọn sẵn con đường cô độc cho chính mình. Tôi biết, nhân tình chẳng thể đi cùng tôi đến trọn đời. Tôi là người đàn bà đã cũ, đã có chồng, có con. Anh cũng chẳng hứa hẹn với tôi điều gì. Chúng tôi đến với nhau tạm bợ nên rời xa nhau là điều sớm hay muộn.
Rồi chồng tôi cũng biết. Anh gào lên, đập phá đồ đạc và đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Tôi nói với anh rằng, giữa một người đàn ông phát hiện vợ ngoại tình vài tháng với một người đàn bà biết chồng ăn nằm với người cũ gần 5 năm, thì cái nào đau hơn? Chồng sững người nhìn tôi. Tôi biết anh ngoại tình 5 năm. 5 năm tôi sống lầm lũi, cô đơn, chịu đựng nỗi giày vò khủng khiếp mà anh không hề biết.
Đàn bà sa ngã, cả đời cô đơn. Chúng tôi ly hôn. Chẳng còn điều gì có thể vá lành những tổn thương và đau đớn trong cuộc hôn nhân này. Nhân tình cũng rời xa. Rốt cuộc, ngoài sự cô đơn tôi chẳng còn lại điều gì cả.
Khánh Chi (tổng hợp)