Giữa thành phố rộng lớn, bon chen, em lại khao khát một cuộc sống bình yên như chốn quê nhà.
Không có được điều ấy, em lại khao khát điều nhỏ nhoi hơn, đó là được bình yên bên anh.
Nhưng nếu bên cạnh một ai đó mà cảm thấy bình yên thì có phải là đã yêu người ấy hay không? Tình yêu là thứ dễ hiểu, mà cũng là thứ khó hiểu nhất. Bởi có một thứ rất giống yêu, nhưng không phải là yêu, đó là cảm nắng.
Đối với những người mới lần đầu rung động thì sẽ cho rằng thứ tình cảm ấy gọi là tình yêu, nhưng đã trải qua nhiều mối tình, đã biết yêu thật sự là gì thì có lẽ cũng sẽ phân biệt được tình yêu và cảm nắng, anh nhỉ?
Em lại tự hỏi mình, em đã yêu anh hay chỉ đang cảm nắng với những cảm xúc lần đầu xuất hiện? Em loay hoay, quanh quẩn tìm kiếm câu trả lời rồi cũng tự vấn lòng mình mỗi đêm để biết rằng, em có yêu anh không.
Mỗi lần như vậy, tim em lại đập rộn ràng, cảm giác như trong đêm lặng có thể nghe được tiếng đập của một con tim lỗi nhịp vài giây.
Em nhận được rất nhiều câu trả lời, cả hợp với lòng em và cũng không đúng như em mong muốn, cho đến cuối cùng em vẫn phải tự hỏi mình: "Đó có phải là đã yêu không?".
Đáp án em đã có trong tim, nhưng em không biết phải lấy nó ra như thế nào, để rồi khi nhận được nhiều câu trả lời khác nhau, em lại tự nhủ: "Có lẽ là thế", "Chắc là vậy rồi".
Hay là em chỉ đang cảm nắng? Hay là em đã yêu anh rồi? Hay là em chỉ ngộ nhận mà thôi?
Vậy đấy, chỉ tại con tim lỗi nhịp vài giây vì anh mà em tự biến mình thành kẻ ngốc không kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Nếu anh là nguyên nhân thì kết quả như thế nào, anh chính là người giúp em tìm ra.
Vậy mà anh không hề biết tình cảm của em dành cho anh, thậm chí anh còn dành tình cảm cho em như một người anh trai quan tâm đến em gái. Những lúc như thế, em không biết mình nên vui hay buồn.
Vẫn là phải chờ đợi, vì em không đủ tự tin và can đảm để nói cho anh biết tình cảm của mình.
Vẫn là muốn xem tâm ý của anh đã trao về ai chưa, vì em không muốn làm kẻ thứ ba.
Vẫn là vì anh mà em đang dần thay đổi thành "cà phê sữa", em biết như vậy từ khi con tim em lỗi nhịp vì anh. Nhưng vì sao em cứ yêu mãi, thương mãi một người, trong khi người ấy không hề hay biết?
Khánh Chi (tổng hợp)