Đôi mắt quầng thâm lúc nào cũng buồn u uất. Đôi chân tập tễnh bước lê trên con đường làng sập tối. Anh trở về ngôi nhà của mình mà thiểu não đến nao lòng.
Ngôi làng ngoại ô tưởng chừng yên bình mà cũng lắm sóng gió xô bồ. Chỉ chục năm về trước thôi, anh cũng có một gia đình êm ấm, một người vợ đảm cùng ba đứa con ngoan. Hàng ngày, anh thì đi xây, vợ buôn hàng xáo cũng đủ ăn đủ tiêu. Gia cảnh không có gì là khốn khó nhưng chẳng biết vợ chồng toan tính thế nào mà bán nửa miếng đất đi. "Có tiền đâm rửng mỡ", chị vợ bắt đầu mua xe, sắm son phấn, thoát đời con buôn, bần nông. Rồi chị cũng đi học lấy cái nghề cắt tóc vốn dĩ đã lắm thị phi ở chốn này. Từ ngày mở quán, khách đến cắt tóc toàn mấy ông ít tóc nhưng lắm tiền thiếu tình. Người ta cũng đồn thổi nhiều. Trước kia ở nhà đi buôn làm ruộng thì vợ chồng cũng chỉ thỉnh thoảng xô bát xô đũa. Nhưng từ ngày vợ anh làm đầu, anh phải chịu cảnh người ta đến mắng vốn vợ anh cướp chồng. Người đàn bà ấy còn cả gan đem tình nhân về nhà tình tự để mấy đứa trẻ con bắt gặp. Sau lần ấy, chị ta chính thức đổi nghề, cũng bỏ luôn nhà không về nữa.
Hai người đàn bà sa ngã ấy thỉnh thoảng vẫn ghé lại nhà mua đồng quà tấm bánh cho những người ở lại. Nhưng mỗi lần họ trở lại là một lần sóng trong lòng anh nổi lên. Họ chẳng mang về chút bình yên nào hết. Về thăm nhà là mấy mẹ con nó cứ thì thụt. Vợ anh mua về cho thằng con trai mấy thứ đồ chơi linh tinh, mua cho đứa con gái nào son phấn, áo quần hở hang. Anh vừa oán hận, vừa lo sợ cho tương lai hai đứa con còn lại. Đứa con gái thứ hai của anh giờ cũng đã lớn. Nó cũng đã mơn mởn như bông hoa khoe sắc giữa xóm làng. Ấy vậy mà…cuộc đời lắm trái ngang. Hôm ấy, anh đi làm về thì thằng út bảo chị nó đã đi với mẹ rồi, khi ấy con bé đang học lớp 9. Nỗi đau trong anh trào ra. Sau đợt ấy anh bệnh tới tháng trời. Ngôi nhà cô quạnh, tiều tụy đi như chính anh vậy.
Ba năm trời, ba người đàn bà của anh không ghé thăm nhà nữa. Thi thoảng có người nói tới tai anh là mẹ con nó mở quán ở đâu, vợ anh bị người ta đánh ghen cắt tóc như thế nào, không biết đứa lớn hay đứa bé nhà anh bị công an bắt… Mỗi lần như thế, anh đều độc miệng rủa sả lũ đàn bà "đĩ thõa" ấy. Nhưng đêm về, anh lại đau uất, hận đời tới bạc đầu. Bây giờ, ngôi nhà còn lại hai người đàn ông. Cô độc quá! Hàng ngày, anh vẫn tập tễnh lên giáo làm việc. Đôi tay anh đã toác hết vì vôi vữa. Tối đến, hai bố con câm lặng nuốt cho trôi bữa cơm. Rồi cả căn nhà chìm vào tăm tối. Lúc nào anh cũng đau đáu, liệu với tấm thân tàn này anh có nuôi nổi thằng út nên người.
Thế rồi sau ba năm biệt tích, hai đứa con gái của anh trở về. Chúng cầu xin anh tha thứ, xin anh cho chúng chốn nương thân. Còn vợ anh thình thoảng cũng về thăm con, nhưng trước khi đi vẫn không quên chôm chỉa, lúc thì ti vi, lúc thì đầu đĩa. Có lần túng quẫn quá chị ta còn tháo cả cánh cổng sắt mang bán. Làng xóm chỉ biết lắc đầu "đi đĩ không đủ tiền phấn sáp nên giờ về vặt cả thẳng què". Hai đứa con gái anh từ ngày về cũng chẳng làm ăn gì. Đứa lớn đi làm ở đâu một thời gian cũng bị đuổi vì "gấu quá". Đứa bé thì đang có chửa, khốn khổ thay nó cũng không biết đấy là sản phẩm của thằng nào. Gánh nặng của cả quá khứ và tương lai, tất cả lại chất lên vai anh.
Đêm đến, mùi khói thuốc thốc ra từ phòng hai đứa con gái, mùi ẩm mốc của chăn chiếu anh đang nằm khiến anh ngột thở. Đôi mắt thâm quầng lại nhìn vào màn đen đầy phẫn uất. Đôi chân tê dại đi. Anh gạt nước mắt mà nghĩ rồi mai sẽ bước tiếp như thế nào đây? Tiếng trẻ con ọ ẹ giữa khoảng không u tịch.
Khánh Chi (tổng hợp)