– Sau nửa năm kết hôn, chị thấy cuộc sống hôn nhân với Trung Kiên ra sao?
– Tôi thấy mình cũng may mắn với cuộc hôn nhân thứ hai này. Ông xã dù trẻ nhưng suy nghĩ chín chắn, cái gì cũng dành cho gia đình trước tiên. Anh lại biết chia sẻ và rất tâm lý với tôi. Còn gia đình chồng thì khỏi nói, rất cưng hai mẹ con tôi, luôn coi hai mẹ con là số một. Chuyện gì tôi cũng có thể gọi điện thoại tâm sự với mẹ chồng. Đến thời điểm này tôi thấy cả công việc và cuộc sống của tôi đều trọn vẹn. Giờ tôi chỉ cố gắng để làm sao giữ được nó.
– Tết năm nay có ý nghĩa như thế nào đối với chị?
– Đây là cái Tết đầu tiên tôi làm dâu. May mắn là tôi được bên nhà chồng rất thương và thông cảm, cho hai mẹ con tôi được đón Tết ở nhà ngoại trước, mùng 3 mới lên lại Sài Gòn để mùng 4 về Bình Thuận quê anh Trung Kiên.
– Khi nào chị sẽ trở lại với công việc?
– Mùng 10 tôi mới bắt đầu trở lại đóng phim, còn lịch diễn vở kịch Tiên Nga ở sân khấu Idecaf vào tháng 3 cũng đã có rồi. Lúc trước, khi chưa sinh bé Cà Pháo, tôi hay chạy cùng lúc hai phim. Tuy không bị ảnh hưởng lắm về tâm lý nhân vật, nhưng lại không có thời gian nghỉ ngơi, lo cho gia đình. Từ khi có con, tôi làm phim nào thì chỉ tập trung vào phim đó thôi. Tôi muốn có thời gian để "thấm" nhân vật. Hơn nữa, nếu cứ làm việc với lịch dày đặc dễ bị kiệt sức. Chưa kể, đôi khi có những cơ hội công việc khác đến, mình không sắp xếp được rất là uổng.
– Một số nghệ sĩ cho rằng Tết là thời điểm "vàng" để chạy show kiếm tiền, còn chị nghĩ sao?
– Tết năm nay tôi với anh Kiên thống nhất không nhận lịch diễn mà dành cho gia đình. Có nhiều show mời hai vợ chồng lắm, thậm chí có ngày chạy 3 điểm luôn. Tiền thì cũng ham đó, nhưng nghĩ con lớn nhanh, lần nào về cũng hỏi mẹ ở với con được mấy ngày, khi nào mình đi nó cũng khóc. Pháo tuy là con trai nhưng tình cảm vô cùng. Tôi thấy tôi không kiếm được quá nhiều tiền như người ta, nhưng ít ra cuộc sống cũng thoải mái, không túng thiếu gì. Nếu cứ lao đầu vào công việc, bỏ mặc tuổi thơ của con thì tội quá. Mong các anh chị bầu show thông cảm. Tôi xin hẹn lại vài năm nữa, hoặc trong năm có duyên sẽ hợp tác.
– Hôm chị từ thành phố về đến quê ngoại ăn Tết, bé Cà Pháo phản ứng như thế nào?
– Tối 25 Tết tôi vừa diễn vở Tiên Nga xong là sáng sớm 26 lên xe về Trà Vinh liền. Khi về tới đây, ai trong gia đình cũng vui, nhất là Pháo. Pháo thấy mẹ về mừng thiệt là mừng. Câu đầu tiên Pháo hỏi là mẹ ở với con lâu không, tôi trả lời mẹ ở lâu. Thế là Pháo la hét lên một cách mừng rỡ. Những điều đó tiền bạc mình có cũng đâu mua được. Con trai thương, quấn mình, muốn ở bên cạnh mình, nên tôi luôn cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho con.
Pháo lúc nào cũng muốn ôm mẹ. Đang ngồi nói chuyện hoặc thấy mẹ đi ngang qua là con chạy lại kêu: "Mẹ ơi, mẹ ôm con đi", hoặc nói bâng quơ: "Nãy giờ con chưa thấy mẹ ôm con nha!".
– Vợ chồng tôi cũng trăn trở nhiều lắm. Gần nhà tôi có một hệ thống trường quốc tế rất tốt, nhưng tôi lại cân nhắc chuyện khác. Ví dụ cho Pháo lên Sài Gòn, anh Kiên có thể chăm sóc, đưa đón bé, nhưng trong trường hợp cả hai vợ chồng cùng đi diễn đêm khuya hoặc anh Kiên đi hỗ trợ tôi, sẽ không có ai ở nhà với bé. – Nhiều người thắc mắc khi thấy chị không đưa con lên Sài Gòn sống chung để mẹ con gần gũi mà cứ để bé ở Trà Vinh với ông bà ngoại. Lý do là gì?
Vấn nạn bảo mẫu bạo hành trẻ em thời gian qua quá khủng khiếp, ngay cả gửi trong trường còn không yên tâm thì làm sao mình đưa họ về nhà mình được. Nhà tôi cũng không có gì, nhưng tôi không thể yên tâm đưa một người lạ vào ở, giao nhà và nhất là giao "cục kim cương" của mình cho họ được. Tất nhiên là có camera giám sát, nhưng khi sự việc đã xảy ra rồi, mình chỉ còn biết than trời, có hối tiếc cũng không làm gì được.
– Chị nghĩ sao nếu những lời này bị cho là để biện hộ việc vô trách nhiệm với con cái?
– Không phải chúng tôi biện hộ cho việc để bé dưới quê, mà tôi nghĩ thời điểm này gửi bé cho ông bà ngoại, để ông bà chăm sóc, dạy dỗ là tốt và đúng đắn nhất. Ông bà ngoại rất thương Pháo, chăm từng ly từng tý. Giờ tôi chỉ lo không đủ sức khỏe và thời gian để đi làm kiếm tiền gửi về cho ông bà nuôi cháu. Pháo càng lớn, điều kiện học hành, vui chơi, ăn uống càng nhiều hơn.
Việc đưa Pháo lên Sài Gòn là chắc chắn, sẽ có ngày đó. Chính vì quá thương con nên chúng tôi suy nghĩ đủ đường hết. Giờ nói ra ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, cho rằng chúng tôi thế nào cũng được. Ai nói chúng tôi trốn tránh trách nhiệm hay biện hộ sao cũng được, kệ người ta. Từ rất lâu rồi chúng tôi nghĩ, không phải bất chấp dư luận mà là không quan tâm, miễn sao mình sống đúng là được. Tôi quan niệm, không được sống ngu mà cũng không được quá khéo, chỉ cần không ác với ai, không thẹn lòng, không xấu hổ với lương tâm. Ai thương thì tôi cảm ơn.
Khánh Chi (tổng hợp)