Cả đám bạn ghé thăm tôi sinh con lần thứ ba, nhìn ai cũng xinh đẹp, sành điệu, thời trang, tôi tự nhiên bật khóc. Tôi thèm khát được cuộc sống như họ. Tôi chán ngấy cảnh tối ngày quẩn quanh với lũ con nhỏ, không biết thế giới ngoài kia có gì.
Tôi lấy chồng được hơn 5 năm thì hiện tại tôi đang sinh bé thứ 3. Đó là kết quả của lần nhỡ kế hoạch và cũng là hệ quả của việc chồng luôn muốn biến tôi thành… "máy đẻ". Nhìn ra bên ngoài, gặp những người bạn cũ, tôi tủi hổ và khao khát được như họ…
32 tuổi đầu, nhìn lại những gì tôi có trong tay lúc này, ngoài ba đứa con, tôi không còn gì cả: không ngoại hình, không công việc, không địa vị xã hội, không tiền bạc.
Tôi đã sai lầm thực sự khi để cuộc sống của mình phụ thuộc hoàn toàn vào chồng. Sau khi cưới được vài tháng thì tôi có bầu. Lúc đó chồng bắt tôi nghỉ việc để dưỡng thai.
Phần vì bầu bí mệt mỏi, phần lại không được chồng ủng hộ. Vậy là tôi nghỉ ở nhà, chờ ngày sinh nở.
Những ngày sống tưởng như "nhàn nhã" đó lại là cơn ác mộng với tôi. Tôi không thể gặp ai (vì mọi người đi làm hết). Sự nhàn rỗi và quanh quẩn trong xó nhà khiến tôi nhiều khi muốn nổi khùng lên.
Tôi tự nhủ với lòng mình, khi con lớn hơn một chút nhất định sẽ đi làm trở lại.
Thế rồi, con chưa đầy năm chồng tôi lại đề nghị tôi… đẻ tiếp. Tất nhiên ban đầu tôi không đồng ý nhưng anh lấy lí do để luôn một thể sau đó rồi đi làm.
Thấy chồng háo hức quá, tôi không còn cách nào khác đành chấp nhận. Tôi nghĩ mình làm như thế là xong nghĩa vụ sau khi sinh hai bé.
Vậy là bước sang năm thứ ba của cuộc hôn nhân, một lần nữa tôi lại mang bầu. Tấm bằng đại học được cất đi chẳng có cơ hội mà dùng đến. Lần này tôi quyết tâm sinh con xong sẽ đi làm, tôi không muốn sống cảnh này mãi nữa.
Lần sinh nở thứ hai của tôi thành công, tôi lao vào công cuộc nuôi con với ước mong con lớn hơn một chút sẽ đi làm.
Nhưng… tôi lại phạm sai lầm. Tôi có bầu! Lần này là nhỡ kế hoạch. Tôi thực sự cảm thấy buồn vô cùng nhưng tôi không cho phép mình bỏ đứa bé. Nó hoàn toàn không có lỗi gì cả.
Chồng tôi háo hức ra mặt khi biết tôi có thai. Với anh, nhiều con là nhiều lộc nên chồng tôi mừng lắm. Hơn nữa, chồng không muốn tôi đi làm.
Lại một lần nữa tôi thành mẹ bỉm sữa. Lần thứ ba này, tôi có nhiều tủi hờn hơn. Mới 32 tuổi, 1 nách ba con, ngoại hình xấu xí, công việc thì không có, kiến thức năm xưa thì mai một…
Mỗi lần gặp bạn bè, tôi cảm thấy áp lực và mặc cảm vô cùng. Nhiều lúc tôi muốn tung hê hết nhưng nghĩ đến các con tôi không thể làm gì khác được.
Không những thế, tôi còn bị chồng coi thường. Mỗi lần mở miệng định nói điều gì thì anh lại bảo: "Em biết gì mà nói, tối ngày ở nhà xem tivi thì biết gì".
Tôi đã khóc và bật lại. Tôi đâu có muốn như thế mà anh lại nói tôi như thể tôi là gánh nặng. Cả gia đình chồng nhìn tôi như một kẻ ăn bám, rồi còn nói thương chồng tôi khi phải một mình đi làm nuôi mấy miệng ăn.
Giờ đây mỗi ngày tôi lấy các con làm nguồn vui nhưng thực tâm trong lòng có rất nhiều tiếc nuối. Giá mà tôi bình tĩnh hơn, có sự lựa chọn tốt hơn thì có lẽ cuộc sống của tôi đã không đơn điệu và nhàm chán như bây giờ.
Hơn nữa, điều khiến tôi lo lắng nhất vẫn là tôi kém cỏi, xấu xí như thế này liệu có giữ chân được chồng không? Hay rồi anh sẽ lại tìm "nguồn vui" bên ngoài?
Khánh Chi (tổng hợp)