Đã nhiều ngày nay, tôi không ăn, không ngủ được. Đau đớn, bế tắc, giằn vặt tưởng muốn chết đi. Thật không thể ngờ, hơn 60 tuổi đầu, luôn sống hiền lành, ân nghĩa mà giờ tôi lại sắp phải chứng kiến một chuyện chẳng bao giờ muốn.
Tôi hơn 60 tuổi, có thằng con trai đã 32 tuổi. Bao lâu nay, chuyện yêu đương của nó luôn làm chúng tôi lo lắng vì nó đã trải qua mấy mối tình nhưng chẳng tới đâu. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở nó là quen ai cũng phải cho nghiêm túc đàng hoàng để còn sớm yên bề gia thất đi. Khoảng mấy tháng nay, nó lại yêu một cô gái kém nó 8 tuổi. Con bé nhanh nhẹn, tháo vát, ưa nhìn, có việc làm ổn định, đã về nhà tôi chơi một vài lần. Tôi đã thấy mừng, nghĩ chắc giờ nó đã chịu nghe lời mình. Quả nhiên vài tuần trước, thằng con tôi về đòi cưới vợ gấp.
Tôi hỏi vì sao, nó thú thật là con bé đã mang thai 4 tuần. Ừ thôi cưới thì cưới bởi tình thế đã vậy và gia đình tôi cũng rất thích con bé. Chúng nó cũng đã dắt nhau về ra mắt, xin phép bố mẹ cô gái kia và họ cũng đã đồng ý. Rồi thủ tục chạm ngõ, đặt thiệp, sắm đồ cũng chuẩn bị xong, hôn hễ cũng đã định ngày. Thế mà có ai ngờ, chỉ cách ngày cưới hai tuần, thằng con tôi lại đột ngột thay đổi quyết định. Nó bảo nó không yêu cô gái kia.
Chuyện cưới chỉ vì cái bầu và chuyện đó đơn thuần là quan hệ nam nữ, do quá mù ra mưa. Một hai nó bảo chưa xác định tình cảm mà cứ cưới, thì sau này không hạnh phúc, phải ly hôn thì càng rắc rối và bất lợi hơn cho phía nhà gái. Tôi không bao giờ tán thành việc làm của nó nên đã ra sức lôi kéo, thuyết phục, thậm chí đem cả cái chết của mình ra để dọa dẫm nhưng không ăn thua gì. Nó tránh mặt tôi luôn và không về nhà suốt hai tuần nay.
Thật tội nghiệp con bé, nó rất sốc và hụt hẫng – Ảnh minh họa
Thật tội nghiệp con bé, nó rất sốc và hụt hẫng. Nhưng với bản lĩnh tự tin lại được tôi động viên, hứa hẹn nên vẫn cố chịu. Nó không dám để bố mẹ nó biết chuyện cái thai, vẫn hy vọng về một đám cưới để giữ thể diện cho cha mẹ và cái chính là nó vẫn yêu và tha thứ cho thằng con tôi. Nhưng thằng con tôi vẫn trốn biệt. Tồi tệ hơn, lúc này nó lại ở bên con người yêu cũ.
Chúng nó từng yêu nhau hai năm nhưng luôn xung đột vì "cái tôi" lớn quá, bẵng đi một thời gian dài, chẳng đứa nào chịu đứa nào. Chỉ đến khi nghe tin con tôi sắp cưới thì con bé kia mới quay lại níu kéo và trong cơn chấp chới, thằng con tôi lại ngả vào. Tôi rất giận con bé đó và nói thẳng: không đời nào tôi chấp nhận nó là con dâu. Ngày ngày, tôi vẫn phải vỗ về trong tuyệt vọng với đứa con dâu chưa cưới đang mang giọt máu của gia đình tôi. Rằng hãy cố chờ, cố chịu đựng.
Tôi sẽ bắt thằng con phải nghe. Nhưng nào có ăn thua gì, tôi cố thuyết phục bao nhiêu thì thằng con tôi lại trút sự bực dọc coi thường lên con bé bấy nhiêu. Nó cho là con bé dùng tôi làm áp lực. Rồi lại còn đi moi móc ở đâu đâu những thông tin hồ đồ về quá khứ của con bé, để làm cơn cớ trút giận và ngụy biện. Giờ nó cũng hết cả cảm giác tội lỗi lúc ban đầu với con bé, khi thấy con bé có đồng minh là tôi.
Thêm con bé người yêu cũ của nó cũng liên tục gọi điện thoại tới hả hê, chọc tức con bé này hòng làm áp lực để nó phải dời xa thằng con tôi cho nhanh… Tôi biết con bé đau lắm. Bản tính tự ái cao, chỉ vì nể tôi và lo cho thể diện của cha mẹ mà nó đành muối mặt chịu đựng trong hy vọng mong manh chứ nó cũng chẳng lôi kéo gì tôi đâu. Ngược lại, chính tôi mới đang tranh thủ sự yếu lòng của nó để cố giữ lấy mầm sống nhỏ nhoi – giọt máu đầu và nếu được thì sẽ là cháu đích tôn của tôi. Để tránh cho con tôi cái chuyện thất đức cả đời khó gột được. Nhưng tình thế xem ra ngày càng bi đát.
Mấy hôm nay, thái độ của con bé cũng đã khác rồi. Nó bảo nó rất thương, rất nể và hiểu tâm tư tôi nhưng nó đang bị dồn đến đường cùng. Nó không còn cách nào khác. Thời gian không đợi nó. Tôi không thể quyết định thay con tôi được. Nó không sợ vất vả nhưng những tổn thương, thất vọng của người thân nó và thể diện với người đời thì nó không đủ sức đối mặt nếu làm mẹ đơn thân trong hoàn cảnh này, khi mới 24 tuổi. Nó mong tôi hiểu mà thông cảm và tha thứ. Nó cũng không oán trách gì ai, coi như dại thì đành chịu…
Tôi biết nó nói đến điều gì nên cứ nhói buốt ở trong tim. Tôi và chồng tôi đã cao tuổi, khát khao có cháu. Hoàn cảnh kinh tế nhà tôi và khả năng của nó đâu phải không nuôi nổi một đứa bé. Cả đời tôi chẳng làm hại cả đến con kiến, con muỗi. Vậy mà…. Cứ nghĩ đến việc một sự sống của gia đình mình bị từ chối, tôi lại hãi hùng như đang phải chứng kiến một tội ác tày trời, thất kinh như trong cơn ác mộng. Ngày đêm tôi vật vã tìm giải pháp.
Tôi chỉ còn biết gọi điện cho con bé hàng ngày để động viên, hứa hẹn và thăm dò. Thấy nó chậm nghe một chút là tôi đã hoảng lên dù tự biết cách này cũng chẳng tới đâu. Tôi cũng đã cố đứng vào hoàn cảnh của con bé, nghĩ bằng suy nghĩ của nó. Rằng chỉ 1, 2 tháng nữa thì nó không thể "lấy thúng úp voi" được. Tôi thương, tôi đỡ thế nào cũng không thể theo sát từng bước mà che chắn búa rìu dư luận cho nó. Nó cũng là con nhà đàng hoàng, cha mẹ rất nghiêm khắc và nó từng là niềm tự hào của cha mẹ và các em. Nó lại làm ở một cơ quan rất khắt khe về lối sống và coi trọng hình thức bên ngoài.
Chồng tôi cũng bảo, thôi thì hãy để cho con bé tự quyết định. Chúng tôi thương nó mà biết đâu lại là gây áp lực bất lợi cho nó, làm hỏng cả tương lai của nó thì sao. Con cháu mình cũng quan trọng nhưng còn con gái người ta. Cũng hãy thông cảm cho thằng con tôi vì tình yêu thì không thể gượng ép. Tôi cũng đã nghĩ thằng con tôi như thế là kẻ vô trách nhiệm, không đáng mặt đàn ông. Nếu cố cưới thì chắc rồi con bé cũng khổ, nhưng cũng vẫn không giải tỏa được sự bế tắc này. Tôi cứ mường tượng biết đâu lúc mình đang ngồi đây thì điều khủng khiếp ấy đã xảy ra. Lòng tôi rối như tơ vò mà thằng con vẫn mất dạng. Cảnh quýt làm mà cam phải chịu này biết trách ai đây?
Khánh Chi (tổng hợp)