Những lúc một mình, tôi hay nghĩ lại về những điều đã cũ, có nhiều chuyện vui, cũng lắm chuyện thực sự khiến mình tiếc nuối
Một số người đã từng đến, đi cùng tôi một đoạn đưởng không hề ngắn. Rồi nhìn lại hôm nay, thấy người đã không còn ở đó nữa. Có thể vì ngày xưa tôi với người từng có nhiều bất đồng. Những ân tình và giúp đỡ bị gạt đi khỏi đầu môi bởi một vài cảm xúc lệch lạc. Rồi thì giận hờn lớn, người với người chẳng thể cảm thông cho nhau, những tình cảm gắn kết từng cố gắng xây dựng đến hôm nay bỗng trở thành mấy điều gượng gạo khó nói.
Trên bước đường trưởng thành, con người ta dần phát hiện ra cá tính của bản thân mình. Biết yêu và ghét, biết đam mê và chán nản. Cái gì người ta thích thì người ta muốn tới gần, cái gì không thích thì gắng gượng hoặc né tránh.
Ngày hôm nay, tôi nghĩ về tôi của quá khứ với nhiều sai trái và ấu trĩ.
Kẻ mới lớn bao giờ chẳng thế: họ thích thể hiện mình, thích làm luôn một thứ gì đó theo cảm xúc. Nhìn một chiều thấy một sự việc đúng đã ra cái vẻ trịch thượng để phán xét. Dĩ nhiên là ai cũng từng trẻ và bồng bột, và tất nhiên: có những bồng bột phải tới nhiều năm sau ta mới hiểu ra và hối tiếc.
Người trẻ như tôi khi ấy, nào biết được giá trị của những điều mình có để mà giữ gìn.
Giống như những tên ngốc mang ơn chưa từng biết trả, coi đó là điều hiển nhiên. Như những đứa trẻ chỉ sống cho một ngày, chúng nghĩ hôm nay là thời điểm nhiệt huyết và duy nhất, chẳng đủ bề sâu để hiểu thấu những điều diễn ra sau đó hay những hệ lụy từ hành động của bản thân.
Những cảm tình đã mất hoàn toàn có thể quay lại, một khi con người ta thay đổi.
Nhưng theo quán tính của niềm tin, theo thói quen về cách nhìn, điều diễn ra giữa ta với con người từng cho ta sự yêu quý chắc chắn sẽ rất gượng gạo. Để mất lòng tin cũng có nghĩa là để mất những điều ngọt ngào. Chẳng thế mà người trẻ luôn chênh vênh, buồn bã: chỉ vì họ sống với riêng mình, sống quá mạnh với những cảm xúc nhất thời thấy được, để tới khi nhận ra mình cần sự cân bằng thì bản thân họ đã rơi hẫng.
Có lẽ trên bước đường trường thành mỗi chúng ta luôn cần nhìn lại: nhìn cho thấy những giá trị mới mẻ hiện lên trong đầu, để biết giữ và quý những ân tình có được. Ta sẽ trở thành người lớn từ những điều nhỏ bé ấy.
Khánh Chi (tổng hợp)