Chia sẻ

Tình yêu giản dị từ chiếc quẩy

Năm đó, chị bị ốm, anh dùng xe đạp đèo chị đến trạm y tế xã để khám bệnh. Moi móc hết mọi ngóc ngách trong túi áo, túi quần, cuối cùng anh cũng có đủ tiền để chị tiêm một mũi và mua hai gói thuốc đem về nhà uống.

Lóc cóc đèo chị về nhà, rẽ vào con đường nhỏ, rồi rẽ trái, một mùi thơm tự nhiên ở đâu theo gió bay tới, khuấy động khứu giác của cả hai người. Anh nuốt nước miếng đánh ực, chần chừ vài giây, rồi hỏi chị: "Em có muốn ăn quẩy nóng không?"

Cũng đang lén nuốt nước miếng như anh, đột nhiên nghe tiếng anh hỏi, chị vội vã lắc đầu: "Không, em không muốn ăn đâu". Rồi chị lắc lắc chiếc túi đựng khoai lang đã luộc chín vẫn ôm trong lòng nãy giờ và bảo: "Có khoai ở đây rồi, anh không lo em bị đói đâu". Chị biết rõ, trong túi anh chẳng còn một cắc bạc nào, làm gì có tiền mà mua quẩy cho chị ăn chứ.

Lóc cóc đèo chị về nhà, rẽ vào con đường nhỏ, rồi rẽ trái – Ảnh minh họa

Anh lặng lẽ nhìn chị, nhìn rất lâu như muốn hiểu thấu tâm can chị. Chị ngượng ngùng, cúi xuống. Thật đáng ghét, mùi thơm lại xồng xộc bay đến, khiến chị không thể đừng việc nuốt nước bọt thèm thuồng.

Dựng chiếc xe đạp ở góc đường, anh vội vã băng qua bên kia, nơi có chảo quẩy nóng đang bốc hơi nghi ngút. Chị thấy anh đứng ở đó chỉ chỉ chỏ chỏ. Đột nhiên mặt chị nóng bừng, mắt nhắm lại. Trời ạ, chúng ta có phải là ăn xin đâu, sao anh có thể từ bỏ thể diện của mình mà ngửa tay xin người khác như thế? Mở mắt ra, chị đã thấy anh tươi cười đứng trước mắt chị, tay cầm một chiếc quẩy nóng giòn thật thơm ngon.

Chị tức giận, lắc mạnh đầu: "Không ăn. Em không phải là ăn xin, em không ăn đồ ăn xin."

Anh cao giọng: "Ai bảo đây là đồ ăn xin, anh đổi bằng sợi thuốc lá đấy chứ."

Chị ngạc nhiên: "Đổi bằng sợi thuốc lá ư? Vậy lúc anh muốn hút thuốc thì làm sao?"

Anh nghiện thuốc lá đã nhiều năm rồi. Trong mắt anh, thuốc lá còn quan trọng hơn cả cơm. Mệt, chỉ cần một điếu thuốc là khỏe ngay. Đói, cũng chỉ cần một điếu thuốc là no bụng. Thuốc anh hút đều là do nhà tự trồng được, sau khi phơi khô, lá sẽ được thái sợi nhỏ và cất trong hộp, khi nào muốn hút thì anh sẽ cuốn vào giấy thành điếu thuốc.

Anh cười và đùa: "Một ngày không hút thuốc cũng chẳng chết được đâu. Nếu thèm thuốc, anh lấy lá khô bên đường đốt lên, hít khói, thì có khác gì hút thuốc đâu. Em ăn mau đi, quẩy còn nóng đấy."

Chị bảo, chiếc quẩy này chia đôi nhé, anh một nửa, em một nửa, nhưng anh lắc đầu và bảo: "Không, em ăn đi, anh không thích những loại đồ ăn nhiều dầu mỡ thế này đâu."

Chị cắn một miếng mà nước mắt rưng rưng. Anh hỏi: "Thơm không, ngọt không em?". Anh không ngờ câu trả lời của chị lại là: "Không, đắng lắm anh ạ". Anh thoáng ngỡ ngàng: "Đắng ư? Sao lại có thể đắng được chứ? Để anh ra bảo người bán hàng đổi cho em cái khác nhé". Chị nhíu mày: "Anh không tin thì thử ăn một miếng mà xem", rồi chị nhét từng miếng vào miệng anh, miếng thứ nhất, miếng thứ hai, lạ quá, anh có thấy đắng tí nào đâu nhỉ, trái lại là rất ngọt và thơm đấy chứ.

Nhìn vẻ mặt phân vân của anh, chị đột nhiên cười phá lên. Lúc đó anh mới vỡ lẽ ra chuyện gì đã xảy ra. Chị "lừa" anh, để anh cùng chị chia sẻ chiếc quẩy ngon ngọt này đây.

Nhân vật "anh" ở trong câu chuyện này, là bố của tôi 30 năm về trước, còn "chị" chính là mẹ tôi. Câu chuyện này bố tôi đã kể lại cho tôi nghe 9999 lần, mẹ kể 9999 lần. Nhưng hai người kể chuyện luôn có một chút khác biệt. Bố quên tình tiết đổi những sợi thuốc lá yêu quý để lấy chiếc quẩy đó, còn mẹ thì quên tình tiết mình đã "lừa" bố như thế nào để bố cùng ăn. Dù nghe đi nghe lại câu chuyện này tới mấy chục nghìn lần nhưng tôi không bao giờ cảm thấy chán. Tôi chỉ mong rằng sau này, mình sẽ có một câu chuyện tình yêu đáng quý thế này để kể lại cho các con của tôi nghe thôi!

Khánh Chi (tổng hợp)

Cùng thể loại

About Us

The argument in favor of using filler text goes something like this: If you use arey real content in the Consulting Process anytime you reachtent.

Instagram