Gần tới ngày sinh tôi phải vác bụng bầu đi sắm đồ cho con, thấy anh cùng nhân tình đưa nhau đi chợ tôi chỉ gửi 1 tin nhắn khiến anh chết đứng ngay tại chỗ.
Tôi có gia đình được hơn 2 năm nhưng mới mang thai được gần 9 tháng nghĩa là hơn 1 năm đầu dù mong có con thế nào em bé cũng chẳng đến với hai vợ chồng. Anh lại là con 1 trong gia đình kinh doanh khá lớn, thế nên áp lực đè nặng trên đôi vai gầy còm của tôi.
Thuở còn con gái, tôi trắng trẻo hồng hào, da đẹp lắm, người lại đầy đặn nhưng từ khi lấy anh ngoài công việc nhà phải làm nhiều tôi còn suốt ngày bị nghe mọi người mắng chửi rằng không biết đẻ, bảo anh đi khám xem sao thì chẳng bao giờ chịu đi. Thế rồi vì áp lực từ mẹ chồng tôi đến bệnh viện phụ sản đi khám thì bác sĩ nói tôi mọi chức năng sinh sản đều bình thường cần bảo chồng tới xem sao.
Tôi xin phép ghi âm rồi mang cả kết quả về đưa cho anh, anh tím tái mặt tuy không đánh nhưng mắng chửi tôi thậm tệ, mẹ chồng tôi cũng từ đó mà khó tính ra mặt, chèn ép tôi đủ đường nhưng may mắn tôi được bà nội anh thương lắm thế nên trong căn nhà lạnh lẽo ấy còn có chút tình thương nơi mà tôi có thể nương tựa vào.
Vì là gái quê, cha mẹ cũng khá gia giáo nên tôi từng nghĩ tới chuyện bỏ chồng rồi lại thôi vì sợ cha mẹ buồn,. trong mắt người ngoài thì tôi có điều kiện lấy được chồng giàu có, an nhàn hạnh phúc thế nhưng mấy ai hiểu sâu trong tâm hồn và cái cốt lõi trong căn nhà chì toàn tiền ấy.
Thế rồi tôi quen, chẳng còn hờn giận sau những cơn say những đêm về muộn của chồng, bà nội anh biết nên hay động viên tôi lắm, bà hạnh phúc khi lấy được người chồng hết mực cưng chiều, ông tuy thành danh nhiều tiền nhưng vợ vẫn là số 1, còn anh lại học cha của mình vì anh là con vợ lẽ.
Cha chồng tôi ngoại tình nên bà cả bỏ về quê, từ đó anh và mẹ vào ngôi nhà này sinh sống thế nên bà nội anh rất không thích mẹ chồng tôi vì bà thương cô dâu đầu chịu nhiều khổ cực. Và thế rồi tôi có bầu khi chẳng ai ngờ tới, bà nội là người vui nhất, bà lập ngay di chúc nếu tôi sinh con trai thì 1/4 gia sản cùng 1 ngôi nhà sẽ thuộc về nó, còn nếu là con gái sẽ được 1 căn nhà trên phố.
Mẹ chồng tôi ra sức phản đối vì như thế bà sợ tôi nuốt trọn những gì mà đáng ra chồng tôi được hưởng, anh thì ngày càng bất mãn khi biết di chúc đó. Tôi thành ra bị ghẻ lạnh. Rồi anh có bồ, thật ra tôi biết những đêm anh đi về khuya thậm chí không về kiểu gì cũng ngoại tình không sớm thì muộn và tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Tôi quyết cam chịu không ly hôn để khi sinh con ra dù trai hay gái vẫn còn ở trong nhà này thì cháu sẽ được hưởng những gì trong di chúc bà nội đã viết. Thế nên tôi tự dặn lòng hay cố gắng gắng lên chỉ mấy tháng thôi rồi tôi sẽ được tự do và tự giải thoát cho cuộc hôn nhân này.
Nhưng đau đớn thay tôi bầu 3 tháng thì nhân tình của anh cũng 2 tháng rưỡi, là phận đàn bà chẳng ai tủi hổ hơn, anh chăm cô ta từng tí, mẹ chồng tôi cũng biết nên bà mong đó là cháu trai lắm, vì nếu là cháu trai thì con tôi dù sinh ra là trai hay gái cũng bị ghẻ lạnh. Tôi chẳng hiểu sao tâm địa người cha và người bà của con tôi lại ác tới vậy trong khi tôi đâu gây nên tội gì.
Rồi khi gần sinh tôi tự mình đi sắm đồ cho con lúc này tôi cũng đã tìm hiểu được cô gái kia bầu con gái, anh và mẹ anh chắc hụt hẫng lắm. Tôi gặp anh và cô ta ngay trong siêu thị nhìn thấy 2 người tôi như muốn điên lên, thế rồi cố kìm lại tôi chỉ nhắn tin: "Chúc mừng anh có được 1 công chúa nhé, anh còn nhớ di chúc của bà nội chứ, tôi sẽ được 1/4 tài sản và 1 căn nhà đó anh có mừng cho con trai của chúng ta không, chỉ tiếc anh không có số hưởng nhỉ"?
Khi gửi tin đó đi tôi hả hê lắm, theo mọi người tôi làm vậy có quá ác hay không?
Khánh Chi (tổng hợp)